Ôn Diệp nói: "Vậy lát nữa ta phải ăn nhiều chút mới được."
Đại cô thái thái cười ha hả nói: "Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, sáng nay ta sai người đưa tới hai rương, đều là thức ăn có thể để lâu cùng với một ít nước tương bí chế của Lăng thành, lát nữa bảo người của con nâng về."
Sau khi ngồi xuống ghế, Đại cô thái thái chỉ vào món ăn ở chính giữa bàn ăn rồi giới thiệu: "Món chân giò hầm này được làm bằng một loại nước tương bí chế của Lăng thành, so với nước tương do đầu bếp trong phủ làm lại có một phen phong vị khác."
Ôn Diệp nghe vậy nhìn theo, chân giò lợn trên đĩa sáng bóng đến gần như trong suốt.
Đào Chi dùng dao nhỏ lóc xuống một miếng nhỏ rồi đặt vào trong chiếc đĩa trước mặt Ôn Diệp.
Ôn Diệp cầm đũa lên thưởng thức, nhìn thì đầu mỡ, nhưng ăn vào lại không thấy ngấy, vị cay, khi nếm lần nữa dường như còn có một chút vị ngọt bên trong.
Đại cô thái thái nói: "Thật ra món này ở Lăng thành còn có thể làm cay hơn, ta sợ con lần đầu ăn không quen nên bảo nhà bếp giảm độ bớt độ cay."
Ôn Diệp ăn xong đồ ăn trong đĩa rồi nói: "Ta ăn cay khá lắm."
Đại cô thái thái nói: "Vậy thì tốt, ta mang tới không ít ớt cay đặc sản Lăng thành, cay hơn ớt ở Thịnh Kinh nhiều, vốn còn sợ con ăn không được nên không đưa nhiều, chờ ăn xong ta lại cho con thêm một bao.”
Tiểu hài tử không thể nhận biết món nào ngon nhất bằng mắt thường, nhưng nó có thể phân biệt được món nào nhìn đẹp mắt nhất.
Từ Ngọc Tuyên nhìn miếng thịt "nhạt nhẽo"" trong bát, rồi lại nhìn miếng thịt màu sắc đẹp de lại còn vừa dẻo vừa mềm trong đĩa của mẫu thân.
Cậu nhóc cũng muốn!
Nhưng rõ ràng món giò heo này có cho thêm ớt, Kỷ ma ma không tự quyết định được bèn hỏi ý của Ôn Diệp.
Ôn Diệp biết được liền nói: "Chuyện này đơn giản."
Nàng ngoắc Kỷ ma ma lại gần, nói vào tai bà ấy một câu.
Sau khi Kỷ ma ma nghe xong, khóe miệng hơi giật giật, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Ôn Diệp.
Một lát sau, tỳ nữ lần nữa dọn lên một đĩa chân giò, Ôn Diệp chỉ đạo đặt trước mặt Từ Ngọc Tuyên rồi nói: "Ăn đi."
Từ Ngọc Tuyên lập tức nhìn ve phía Kỷ ma ma, vội vàng thúc giục: "Ma ma -"
Kỷ ma ma lóc xuống một miếng, sau đó lại cắt thành thành mảnh nhỏ rồi đút cho Từ Ngọc Tuyên ăn.
Ôn Diệp dù bận vẫn ung dung hỏi cậu nhóc: "Ăn ngon không?"
Từ Ngọc Tuyên gật đầu: An ngon!"
Ôn Diệp mỉm cười: "Vậy thì ăn nhiều chút."
Chân giò đã bị trụng qua một lần nước nóng về cơ bản chỉ còn chút vị, làm khó cậu nhóc còn ăn vui vẻ như vậy.
Chờ cậu nhóc ăn được kha khá rồi, Ôn Diệp nói với Kỷ ma ma: "Chỗ này đã có ta rồi, ngươi lui xuống di.
Kỷ ma ma hơi do dự: "Nhưng mà..."
Từ Ngọc Tuyên cũng bắt chước Ôn Diệp nói theo: "Ma ma, lui xuống -"
Kỷ ma ma nghĩ tiểu công tử cũng ăn được kha khá rồi, cho rằng Nhị phu nhân bảo mình lui ra là vì muốn nói chuyện riêng với Đại cô thái thái, vì thế phúc thân rồi cáo lui.
Ôn Diệp liếc mắt ra hiệu với Đào Chi.
Đối phương ngầm hiểu, sau khi uốn gối thi lễ với mọi người xong cũng đi theo ra ngoài.
Đại cô thái thái thấy vậy cũng không nói gì, chỉ để mấy tỳ nữ hầu hạ mình và nhi tức cùng lui ra.
Chờ trong phòng chỉ còn ba người các nàng và đứa nhóc Từ Ngọc Tuyên, bà ấy mới hỏi Ôn Diệp với giọng khẳng định: "Có phải con muốn dùng tay gặm giò không?"
Ôn Diệp cười nói: "Cô mẫu đoán thật chuẩn."
Đại cô thái thái xua tay: "Ôi chao, ta hiểu con lắm mà, không nói chân giò hôm nay, giò hầm rồi sườn dê nướng gì gì đó, tự mình gặm so với cắt nhỏ ra ăn ngon hơn nhiều, ăn vậy mới tận hứng."
Diêu thị ở một bên nghe vậy, trong đầu đột nhiên nhớ ra rất nhiều chuyện, nhịn không được nói: "Cho nên lúc trước mẫu thân thường cho người hầu kẻ hạ lui ra là vì tiện cho người..."
Diêu thị há mồm nửa ngày trời vẫn không thể nói ra mấy chữ "trộm mà gặm".
Đại cô thái thái lập tức sâm nét mặt: "Sao nào? Hồi trẻ ta không có cơ hội hưởng thụ, giờ già rôi mà ngay cả tự do gặm giò heo cũng không có hay sao?”