Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 125




Ôn Diệp cười rất dịu dàng, Liễu Nha lại nhịn không được run lên, nghĩ cũng không cần nghĩ đã nói: "Hay là ngày mai kêu Liễu Tâm qua chơi với phu nhân nhé? Nàng ấy học cái gì cũng nhanh hơn nô tỳ."

Một chút cũng không cảm thấy đẩy Liễu Tâm ra có gì không đúng, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.

Ôn Diệp không chọc thủng chút tâm tư đó của nàng ấy, nhướng mày nói: "Thật sao?"

Liễu Nha gật đầu.

Ôn Diệp: "Nếu đã như vậy, ngày mai ngươi bảo nàng ấy tới đây đi."

Liễu Nha liền cười nói: "Nô tỳ đã biết."

Ở tiền viện, Liễu Tâm mới răn dạy xong người dưới thì tự dưng thấy rùng mình một cái.

Không chơi bài nữa, Ôn Diệp lại xem thoại bản một lúc thì đến giờ ăn tối.

Trong phủ nhiều thêm một vị cô thái thái, mấy ngày gần đây tối nào cũng phải đến chính viện ăn cơm, Ôn Diệp vừa xem thoại bản giết thời gian vừa chờ Từ Nguyệt Gia đến, sau đó cùng nhau đi chính viện.

Từ Nguyệt Gia chuẩn xác xuất hiện ở Tây viện vào giờ dậu.

Ôn Diệp thả thoại bản xuống, đứng dậy sửa sang lại váy áo rồi kêu một tiếng "lang quân".

Từ Nguyệt Gia lên tiếng đáp lại.

Ôn Diệp chú ý thấy lúc này Từ Nguyệt Gia vẫn mặc bộ đồ lúc sáng, chẳng qua cũng không để ý lắm.

Hai người cả đường không nói tiếng nào đi đến chính viện.

Sau khi Ôn Diệp lần lượt chào hỏi xong, trước mắt nàng lập tức nhiều thêm một viên cầu.

Viên cầu Từ Ngọc Tuyên há cái miệng nhỏ xíu gọi: "Mẫu thân -"

Ôn Diệp như cũ sờ đầu cậu nhóc ứng phó cho qua.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, bận tâm cô thái thái đã nhiều năm chưa về kinh nên mấy ngày nay luôn bỏ qua quy củ "lúc ăn không nói lúc ngủ không nói".

Ban ngày Đại cô thái thái đã dẫn nhi tức đi Xương Nam Hầu phủ một chuyến để hàn huyên với muội muội ruột của mình, thuận tiện chúc mừng việc vui của trưởng tôn nhà muội muội.

Xương Nam Hầu phủ với Đại phòng Giang gia đánh gãy xương cốt vẫn còn gân, khoảng cách giữa hai tòa trạch viện lại gần, Đại cô thái thái từ trong miệng muội muội ruột nghe được chuyện của Đại phòng Giang gia.

Nhưng có một vài lời không thích hợp nói trên bàn ăn.

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi lại trò chuyện với nhau.

Đại cô thái thái nói: "Ta nghe tiểu muội nói nhà mẹ đẻ của Đại tẩu Lý thị nhà nàng có một thứ nữ không biết tại sao lại bị Văn vương nhìn trúng, nhà mẹ đẻ Lý thị không chết tâm, tính toán bám lên Văn vương để cầu tình cho mấy nhi tử bị lưu đày."

Lục thị tức khắc nổi giận: "Lý gia đúng là cao bôi da chó."

Ôn Diệp ăn điểm tâm, thuận tiện dựng một tai lên nghe, trong lòng thầm nghĩ, kịch bản này quen quá. "Tử Đàn, con phải có tâm lý chuẩn bị." Đại cô thái thái nhắc nhở.

Văn Vương là đệ đệ nhỏ nhất của Thánh thượng, tuy không cùng một mẹ nhưng bởi vì Thái hậu và mẫu phi của Văn Vương có quan hệ tốt nên Thánh thượng luôn đối xử với vị thứ đệ này không tệ.

Từ Nguyệt Gia nói: "Đa tạ cô mẫu đã báo cho, Tử Đàn sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng."

Đại cô thái thái thấy hắn đủ trấn định thì cũng yên tâm.

Đứa chất nhi này từ nhỏ đã ổn trọng, chưa từng khiến người khác phải lo lắng.

Từ Quốc công lo lắng nói thêm một câu: "Nếu Lý gia thật sự leo lên được Văn Vương và khiến hắn đi cầu tình Thánh thượng, đệ ở trước mặt Thánh thượng phải chú ý đúng mực, đừng tranh chấp với Văn Vương ngay trước mặt Thánh thượng.”

Đối mặt với sự quan tâm của người nhà, Từ Nguyệt Gia không có lý do gì để từ chối, đáp ứng từng chuyện một.

Sau khi uống hết hai chung trà, Đại cô thái thái liền dẫn nhi tức về sân viện của mình.

Không lâu sau, Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia cũng đứng dậy rời khỏi chính viện.

Từ Ngọc Tuyên còn muốn đi theo, Ôn Diệp lập tức ngăn cậu nhóc lại, để Kỷ ma ma ôm người về chính viện.

Lục thị thấy Từ Ngọc Tuyên bị ôm trở lại thì không ngạc nhiên lắm, dù sao Nhị đệ và Nhị đệ muội vẫn còn tân hôn.

Từ Ngọc Tuyên thường xuyên đến Tây viện vào ban ngày không mang lại ảnh hưởng gì lớn, xem ra buổi tối cũng cần phải qua đó luôn.

Bằng không phải đến khi nào Tuyên Nhi mới có thể có thêm đệ đệ hoặc là muội muội.

Ôn Diệp không biết suy nghĩ trong lòng Lục thị, sau khi về đến Tây viện lập tức đi trắc gian rửa mặt chải đầu, thuận tiện tắm rửa.

Chờ nàng ra ngoài thì phát hiện Từ Nguyệt Gia vẫn còn ở đó, hiểu ngay là đêm nay hắn muốn ngủ lại.