Sau khi ngồi vào chỗ, Lục thị lại hỏi mấy câu liên quan đến chuyện điền trang, tuy Ôn Diệp không thể đối đáp trôi chảy, nhưng cũng không để sót chỗ nào.
Đại khái là vì kỳ vọng đối với nàng không quá cao nên Lục thị dần lộ ra vẻ mặt hài lòng, cuối cùng nói: "Uống trà đi."
Nói nhiều như vậy trong một lần, Ôn Diệp quả thực có chút khát, vì thế nàng cúi đầu nhấp ngụm trà.
Lúc này, Từ Ngọc Tuyên cùng với hai vị ca ca từ noãn các Tây gian đi ra. Sau khi nhìn thấy Ôn Diệp, cậu nhóc lập tức buông tay Từ Cảnh Dung ra, chạy bình bịch vê phía nàng.
Nhiều người đang nhìn như vậy, quan trọng nhất là ở đây còn có một vị cô mẫu mà nàng không quá quen thuộc.
Vì vậy, để đảm bảo mọi chuyện ổn thỏa chút, Ôn Diệp nở nụ cười dịu dàng với Từ Ngọc Tuyên.
Ai ngờ đâu Từ Ngọc Tuyên vốn muốn chạy thẳng về phía nàng lại đột nhiên dừng bước tại khoảnh khắc này.
Một lúc lâu sau, đổi thành chậm rãi dịch tới trước mặt Ôn Diệp.
Ôn Diệp không biết cậu nhóc có ý gì, chẳng lẽ là nàng cười không đủ dịu dàng?
Từ Ngọc Tuyên nhìn trái nhìn phải, Từ Cảnh Dung đuổi theo tới thấy vậy thì lặng lẽ hỏi Lục thị: "Tuyên đệ làm sao vậy?”
Lục thị không ho he tiếng nào, bởi vì nàng ấy cũng không biết.
Ngay tại lúc Ôn Diệp không tài nào hiểu nổi, cái miệng nhỏ xíu của Từ Ngọc Tuyên khẽ động đậy, nhìn Ôn Diệp hỏi: "Là mẫu thân ư?"
Giọng điệu nghi ngờ rõ ràng.
Mọi người còn chưa kịp lấy lại phản ứng thì cậu nhóc lắc đầu nói: "Không giống."
Ôn Diệp lập tức hiểu ra, sau đó tiếp tục trầm mặc.
Thì ra là ghét bỏ nàng quá dịu dàng.
Ôn Diệp cảm thấy đã làm mẫu thân thì thỉnh thoảng phải thỏa mãn một chút yêu cầu của hài tử.
Nàng lập tức ngưng cười, trở nên vô lương hẳn: "Tuyên Nhi."
Cảm giác quen thuộc đã trở lại rồi, hai mắt Từ Ngọc Tuyên lập tức sáng bừng, hét lên: "Mẫu thân!"
Ừ, nghe dồi dào sức lực hơn lúc nấy nhiều.
Những người khác không rõ nguyên do, chỉ có Từ Nguyệt Gia lặng yên không tiếng động quét mắt qua bộ xiêm y mà Ôn Diệp đang mặc trên người khiến nàng thoạt nhìn mềm mại như nước.
Từ Ngọc Tuyên nhào vào lòng Ôn Diệp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn.
Ôn Diệp thấy vậy liền vươn tay lấy bình trà chắn lại.
Không thấy điểm tâm đâu nữa, Từ Ngọc Tuyên lập tức ngẩng đầu lên nhỏ giọng gọi "mau thân", hai má phồng lên vì giận.
Ôn Diệp lại thấy ngứa tay, không hề khách khí nhéo nhéo cậu nhóc. Từ Ngọc Tuyên nháy mắt vứt con sâu thèm ăn ra sau đầu, bắt đầu chơi đùa với Ôn Diệp, sau đó bị chọc cho cười khanh khách.
Lục thị nhìn một màn này từ đầu đến cuối, nhịn không được cong cong khóe miệng, tiếp đó phân phó tỳ nữ đi sắp xếp, có thể dọn thức ăn lên rồi.
*
Hôm sau, Ôn Diệp đi chính viện làm lễ gặp mặt.
Ôn Diệp mang theo áo lông cáo thuần sắc và một hộp gấm nhỏ mà Lục thị đưa cho rời đi.
Và cả cái đuôi nhỏ Từ Ngọc Tuyên nữa.
Lúc về đến Tây viện, Đào Chi cầm áo lông cáo đến trước mặt Ôn Diệp rồi nói: "Phu nhân, áo lông cáo này một chút tạp sắc cũng không có."
Vân Chi cũng nói: "Quốc công phu nhân đối xử với phu nhân thật tốt."
Vốn còn tưởng rằng cô nương gả vào Quốc công phủ, lại có một chị dâu xuất thân đích nữ Hầu phủ như Quốc công phu nhân thì cuộc sống sẽ không thoải mái như hồi còn ở Ôn gia.
Ai đâu ngờ, Quốc công phu nhân còn hòa khí hơn các nàng từng nghĩ nhiều lắm.
Mà ánh mắt của Ôn Diệp đã sớm dừng lại trên hộp gấm nhỏ rồi.
Sau khi nàng mở hộp ra, cả Vân Chi và Đào Chi đều lần lượt kêu lên.
Bên trong lại có thể là một hộp đầy ắp ngân phiếu.
Ôn Diệp kinh ngạc giây lát, sau đó bình tĩnh bắt tay vào đếm, tổng cộng một vạn hai ngàn lượng.
Ngân phiếu mệnh giá năm trăm lượng, tổng cộng hai mươi bốn tờ.
Cho dù lần này nàng đi tuần tra điền trang không tệ, nhưng cũng không cần phải khen thưởng phong phú như vậy mới phải chứ.
Ôn Diệp không thích đoán, vì thế bảo Đào Chi đi pha bình trà mới.
Thư phòng tiền viện.
Hôm nay tuy là ngày nghỉ hưu mộc, nhưng Từ Nguyệt Gia vẫn chưa thể thanh nhàn.