Nguyễn Linh quay đầu lại, quả nhiên, Diệp Cảnh Trì đang đứng ở giữa ban công và phòng khách.
Trong đêm tối, vóc dáng của người đàn ông cao lớn và thẳng tắp, giống như một bức tượng được điêu khắc hoàn hảo.
Người đàn ông từ từ đi tới, đứng trước mặt Nguyễn Linh.
Lần trước hai người gặp nhau, cách xa nhau và ánh sáng lại tối, nên Nguyễn Linh không thể nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Cảnh Trì.
Lần này, người đàn ông cách cô chỉ trong gang tấc.
Vóc dáng của Nguyễn Linh đã có thể coi là cao ráo nhưng người đàn ông còn cao hơn, ước tính phải ít nhất một mét tám lăm, vô hình chung tăng thêm một chút áp lực.
Mà vẻ ngoài của Diệp Cảnh Trì cũng khiến Nguyễn Linh vô cùng bất ngờ.
Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi vẫn có đường nét thon gọn và mượt mà, hầu như da cũng không thấy khuyết điểm.
Nếu những điều này có thể nói là đến từ sự kỷ luật của Diệp Cảnh Trì thì ngũ quan tinh xảo của anh, chỉ có thể nói là món quà do trời ban.
Hoặc có thể nói, đó là sự thiên vị rõ ràng đến từ tác giả của truyện.
Chiếc mũi của người đàn ông cao thẳng, đôi mắt sâu như mực toát lên vẻ lạnh lùng, có một cảm giác xa cách như tránh xa mọi người ngàn dặm.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẹp trai đến vậy, nhịp tim của Nguyễn Linh tăng tốc trong hai giây.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nhìn thẳng vào Diệp Cảnh Trì.
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì có chút phức tạp, có lẽ là vì anh đã nghe được những lời cô vừa mắng Nguyễn Hạo Sâm.
Nhưng vốn dĩ bố con nhà họ Nguyễn đáng bị mắng, Nguyễn Linh cũng có lý do chính đáng.
Cô hỏi với vẻ tự nhiên: "Anh đến đây làm gì? Có chuyện gì cần tìm em à?"
Diệp Cảnh Trì nhìn cô với vẻ thâm sâu, không vội vàng lên tiếng: "Đúng vậy, có chuyện muốn nói với em, quản gia nói em ở đây."
Nguyễn Linh "Ồ" một tiếng: "Chuyện gì vậy?"
Tông giọng của Diệp Cảnh Trì cứ đều đều, khiến người ta không thể nghe ra cảm xúc của anh: "Chuyện lần trước em nói đổi giáo viên chủ nhiệm, nhà trường đã trả lời. Đến tháng sau, khi học kỳ một kết thúc, giáo viên họ Lưu sẽ bị sa thải."
"Nhanh thế à?" Nguyễn Linh hơi ngạc nhiên.
Cô biết rằng nhà họ Diệp có tiếng nói rất lớn ở trường, nhưng cô cũng không ngờ toàn bộ sự việc sẽ diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng như vậy.
Nguyễn Linh vốn dĩ nghĩ rằng Diệp Cảnh Trì sẽ hỏi cô về tình hình trước, sau đó phải đợi nhà trường xử lý, dù ít dù nhiều chuyện này cũng phải mất hai, ba tháng mới có kết quả. luveland chấm co
"Ừm." Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu, giọng nói hờ hững: "Nhà họ Diệp đã quyên góp rất nhiều tiền cho trường, mà đây là lần đầu tiên đưa ra yêu cầu, nên phía nhà trường rất coi trọng."
Nguyễn Linh: "Ra là vậy."
Xem ra năng lực của nhà họ Diệp còn mạnh mẽ hơn cô tưởng.
Không khí im lặng một lúc, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Một lúc sau, Nguyễn Linh lên tiếng trước: "Sao vậy? Còn chuyện gì muốn nói với em nữa sao?"
Ánh mắt của Diệp Cảnh Trì mang chút dò xét: "Vừa rồi em... đang nói điện thoại với Nguyễn Hạo Sâm à?"
Nguyễn Linh thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."
Diệp Cảnh Trì nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tôi nghe nói em đã nhờ trợ lý Bùi liên lạc với tổ đạo diễn, bảo họ đừng sắp xếp vai cho Nguyễn Hạo Sâm."
Nguyễn Linh gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Cảnh Trì hỏi với ý tứ sâu xa: "Nguyễn Hạo Sâm là em trai của em, em không muốn giúp cậu ta sao?"
"Nguyễn Hạo Sâm đúng là con trai của Nguyễn Minh Vĩ."Nguyễn Linh nói: “Nhưng cậu ta không phải em trai của em. Mẹ em chỉ có một đứa con gái, em cũng không có một người em trai chỉ muốn hút máu của mình."
Chân mày của Diệp Cảnh Trì khẽ di chuyển: "Vậy à?"
Nguyễn Linh cảm thấy câu nói này của Diệp Cảnh Trì như có ý tứ gì đó. luveland chấm co. Nhưng cô không muốn tìm hiểu, vì vậy chỉ bình thản gật đầu: "Ừ, có gì không đúng à?"
Diệp Cảnh Trì: "Không có."
Hai người lại nhìn nhau một lúc, Nguyễn Linh đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cô định mở studio chụp ảnh, vẫn chưa có nói với Diệp Cảnh Trì.
Việc mở studio, Nguyễn Linh định hoàn toàn dùng tiền của mình. Số tiền tiết kiệm của nguyên chủ đủ làm vốn để khởi nghiệp, những căn nhà cho thuê cũng có thể bù đắp cho khoản lỗ có thể xảy ra trong giai đoạn đầu.
Vì vậy theo lẽ thường, cô không cần phải báo cáo với Diệp Cảnh Trì.
Nhưng hai người dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, sống chung dưới một mái nhà, Nguyễn Linh cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói một tiếng, coi như tránh hiểu lầm không cần thiết.
Vì vậy cô lên tiếng gọi người đàn ông đang định rời đi lại: "Diệp Cảnh Trì..."
Bước chân của Diệp Cảnh Trì dừng lại, anh quay lại nhìn cô.
Vì là ý nghĩ bộc phát, Nguyễn Linh vừa suy nghĩ vừa nói, tốc độ nói khá chậm: "Sau khi nghỉ việc, ở nhà cũng khá chán, nên em định tìm việc gì đó làm, kiếm chút tiền."
Nói đến đây, Nguyễn Linh dừng lại một chút.
Trong thế giới này, mọi người thường chụp ảnh ở các studio truyền thống, các studio chụp ảnh cá nhân không phổ biến như ở thế giới trước đây của cô.
Vì vậy, Nguyễn Linh dừng lại một chút là để suy nghĩ xem mình phải diễn đạt như thế nào để Diệp Cảnh Trì nhanh chóng hiểu được cô muốn làm gì.
Nhưng Diệp Cảnh Trì lại hiểu lầm. luveland chấm co. Anh nhớ đến những bất thường gần đây của Nguyễn Linh, bao gồm việc cô bắt đầu quan tâm đến các bộ phim truyền hình do Tinh Thịnh đầu tư, cũng như việc cô quyết liệt cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn.
Diệp Cảnh Trì đã đưa ra kết luận của mình: "Em muốn tham gia đầu tư phim ảnh?"
Nguyễn Linh sửng sốt: "À? Em..."
Chữ "không" đã ở trên môi, nhưng lại bị cô nuốt xuống.
Nguyễn Linh chớp mắt: "Có được không?"
Cô không định chủ động đòi tiền của Diệp Cảnh Trì, nhưng như câu tục ngữ có nói: Có tiền không kiếm là kẻ ngốc.
Nghe vậy, cuối cùng Diệp Cảnh Trì cũng lộ vẻ đã hiểu.
Những hành vi của Nguyễn Linh trong hai ngày qua thật kỳ lạ, đến nỗi Diệp Cảnh Trì phát hiện ra mình không thể nhìn thấu cô thực sự muốn làm gì.
Đây là cảm giác mà anh chưa từng có.
Lần này cuối cùng cũng đoán đúng ý nghĩ của Nguyễn Linh, khiến cho cảm xúc mong manh trong lòng Diệp Cảnh Trì được giải tỏa một cách thỏa đáng.
Vì vậy, Diệp Cảnh Trì hiếm khi nói chuyện một cách dễ chịu: "Được. Tôi sẽ nói với trợ lý Bùi, để cậu ấy dành ra cho em một khoản ngân sách ba mươi triệu. Em có dự án nào ưng ý thì có thể trực tiếp liên hệ với trợ lý Bùi, nó sẽ được tính là khoản đầu tư dưới tên cá nhân em."
Nguyễn Linh lặng lẽ hít một hơi.
Theo tình hình của nguyên chủ và Diệp Cảnh Trì, hai người chắc chắn đã ký hợp đồng hôn nhân, vì vậy thu nhập của Diệp Cảnh Trì dù cao đến đâu cũng không liên quan gì đến cô.
Nhưng lời nói vừa rồi của Diệp Cảnh Trì, cũng tương đương với việc cho cô ba mươi triệu.
Tiền trời cho, làm Nguyễn Linh có chút choáng váng, một lúc không biết phải nói gì.
Diệp Cảnh Trì lại bình tĩnh bổ sung: "Em mới bắt đầu tiếp xúc với lĩnh vực này, nên bắt đầu từ những dự án kinh phí nhỏ sẽ ổn thỏa hơn."
Nói vậy là để Nguyễn Linh đừng chê tiền ít, bởi vì ba chục triệu đối với những dự án phim ảnh trên trăm triệu mà nói, thực sự không thể nói là nhiều.
Cuối cùng Nguyễn Linh cũng phản ứng lại, gật đầu: "Được!"
Rồi cô lại nói: "Vậy hay là... bây giờ anh gọi điện cho trợ lý Bùi đi? Em sợ ngày mai anh quên mất.”
Nguyễn Linh đã nghe ngóng, công việc của trợ lý Bùi là 24/7 đợi lệnh, không có chuyện tăng ca. luveland chấm co. Tất nhiên, tương ứng với điều đó, thù lao cũng cao một cách phi thường.
Diệp Cảnh Trì hơi ngạc nhiên.
Là người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, Diệp Cảnh Trì đã trải qua rất nhiều tình huống tương tự, nhưng giống như Nguyễn Linh, giục anh mà vẫn thể hiện thái độ bình thản thì vẫn là độc nhất vô nhị.
Cô hình như không có sợ anh.
Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu: "Được."
Anh cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của trợ lý Bùi.
Nghe thấy Diệp Cảnh Trì bàn chuyện ba chục triệu với trợ lý Bùi, Nguyễn Linh đã yên tâm rồi. luveland chấm co. Có cuộc điện thoại này, khả năng Diệp Cảnh Trì hối hận sẽ giảm đi đáng kể, bởi vì thất hứa sẽ làm tổn hại đến danh tiếng là ông chủ của anh.
Tối nay Diệp Cảnh Trì vẫn còn có cuộc họp xuyên quốc gia, sau khi gọi điện thoại xong thì đi vào phòng sách.
Anh đã rời đi, mà Nguyễn Linh mất một lúc lâu mới tin được rằng, mình chỉ trong một đêm đã có thêm ba chục triệu để đầu tư.
Phải nói, đúng là trời ban phúc, còn là phúc to.
Có một khoảnh khắc, một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Nguyễn Linh: Có ba chục triệu rồi cô còn bận rộn gì nữa, ngày ngày nằm chờ chết thôi.
Nhưng rất nhanh, Nguyễn Linh lại tỉnh táo lại.
Dù Diệp Cảnh Trì có cho nhiều nhưng cũng có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Nói thẳng ra, Diệp Cảnh Trì hơn ba mươi tuổi đã lừng lẫy trong giới kinh doanh, thủ đoạn không phải tầm thường.
Bây giờ Diệp Cảnh Trì có thể tùy tiện hứa cho cô ba chục triệu, ngày nào anh không vui, muốn lấy lại số tiền này thì cũng dễ như trở bàn tay.
Vì vậy, studio vẫn phải mở, đó là ước mơ của cô từ lâu nay, cũng là sự nghiệp thuộc về chính cô. luveland chấm co. Ngay cả sau khi ly hôn, cô cũng có thể dựa vào danh tiếng và kinh nghiệm tích lũy được để nuôi sống bản thân.
Còn về phần tiền Diệp Cảnh Trì cho thì là chuyện tốt đẹp, cứ giữ tâm trạng tốt đẹp để nhận là được.
Tuy nhiên, nói chung, lần thu hoạch bất ngờ này vẫn khiến Nguyễn Linh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Là ba chục triệu đấy.
Vì vậy, khi nhìn thấy Diệp Hủ xuất hiện trong phòng khách, Nguyễn Linh rất vui vẻ chào hỏi anh: "Buổi tụ họp kết thúc rồi à?"
Ánh nhìn của Diệp Hủ có chút phức tạp, chậm rãi gật đầu.
Nói là tụ họp nhưng thực ra chỉ là cùng Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược ăn uống qua loa.
Trong suốt bữa ăn, Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược lại nhắc đến Nguyễn Linh vài lần. luveland chấm co. Cuối cùng Diệp Hủ đích thân lên tiếng, bảo họ đừng bàn tán về cô nữa, hai người mới chuyển chủ đề.
Nguyễn Linh rõ ràng không ý thức được mình đang trở thành tâm điểm của cuộc nói chuyện, cô vẫn nở nụ cười tươi, tiếp tục hỏi: "Con có ăn trái cây không? Nếu có thì để mẹ bảo quản gia cắt nhé. Mẹ vừa nếm thử dưa hấu và dưa lưới, rất ngọt và ngon."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Nguyễn Linh, Diệp Hủ đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Vừa rồi Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược còn đang bàn tán về việc Nguyễn Linh rốt cuộc có ý đồ gì. Lúc đó mình chỉ im lặng nghe, cũng không bênh vực cô.
"...... Không ăn." Diệp Hủ trầm giọng nói, cũng không biết là đang giận ai.
"Ồ." Nụ cười của Nguyễn Linh không thay đổi, hoàn toàn không tỏ ra khó chịu: “Không sao, thôi vậy."
Cô sẽ không giận một đứa trẻ đang ở tuổi dậy thì đâu.
Hơn nữa so với ba chục triệu, một đứa con riêng thì tính là gì? Có thêm hai đứa cô cũng có thể chấp nhận!