Mẹ Kế Nhà Giàu Của Hotboy Truyện Vườn Trường

Chương 70




Hai phút sau, nhìn thấy điểm số trên màn hình chỉ thiếu một chút nữa là vượt qua thử thách, Nguyễn Linh không phục, nhấn nút “Thử lại một lần nữa“.

Lần này chơi đến giữa chừng, người giúp việc mang đến một đĩa trái cây, hỏi cô có muốn ăn trái cây không.

Nguyễn Linh phân tâm trả lời “Đợi lát nữa ăn”, kết quả giây tiếp theo chuỗi combo lại bị đứt đoạn.

Lần này điểm số không ngoài dự đoán thấp hơn lần trước, vẫn thể vượt qua.

Nguyễn Linh thở dài một hơi, tức giận ném một miếng dưa hấu vào miệng, cắn thật mạnh.

Ngẩng đầu vận động cổ vai một chút, vừa lúc nhìn thấy Diệp Hủ đi xuống lầu.

“Diệp Hủ!” Nguyễn Linh vẫy tay với cậu.

Chờ Diệp Hủ đi tới, Nguyễn Linh cười tươi hỏi: “Bây giờ bận có thời gian giúp mẹ kế một chuyện chứ?”

Diệp Hủ: “… Giúp cái gì?”

Nguyễn Linh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, đợi Diệp Hủ ngồi xuống, mở cho cậu xem cách chơi.

Sau đó đẩy máy tính bảng qua: “Ải này mẹ mãi vượt qua không được, con giúp mẹ thử xem.”

Diệp Hủ im lặng một lúc, không nói gì, nhận lấy máy tính bảng, sau đó nhấn nút bắt

Nguyễn Linh đổi tư thế thoải mái hơn, ôm đĩa trái cây vào lòng ăn, đồng thời giám sát Diệp Hủ giúp cô vượt ải.

Đoạn điệp khúc đầu tiên, Diệp Hủ chưa quen với thao tác của trò chơi, bỏ sót vài nốt.

Tuy nhiên, rất nhanh Diệp Hủ đã tìm ra một số bí quyết, tỷ lệ nhấn cũng tăng lên đáng kể.

Tiếc là do nửa đầu sai sót quá cuối cùng điểm số vẫn còn thiếu một chút.

Nguyễn Linh thở dài tiếc nuối: “Chỉ thiếu một chút! Nhưng mẹ thấy con rất có tiềm năng, thử lại một lần nữa nhé?”

Diệp Hủ mím môi, khẽ “ừ” một tiếng, chủ động nhấn lại nút bắt đầu.

Nguyễn Linh thầm tán thưởng thiếu niên có ý thức rất cao, tiếp tục vừa trái cây vừa quan sát.

Lần thứ hai khởi đầu thuận lợi hơn rất nhiều so với lần vừa rồi, đến đoạn nhạc dạo, Nguyễn Linh liếc nhìn điểm số trên màn hình, phát hiện cao hơn cả hai lần trước của cô.

Chỉ cần duy trì được, khả năng vượt qua là rất

Vì vậy Nguyễn Linh cũng không làm phiền Diệp Hủ, lặng lẽ tập trung ở bên cạnh nhìn.

Nhân tiện còn quan sát biểu cảm của thiếu niên, phát hiện Diệp Hủ nghiêm túc hơn cô tưởng tượng, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn vào màn hình.

đoạn điệp khúc thứ hai, tiếng bước chân vang lên từ phòng khách.

Diệp Cảnh Trì xử lý xong công việc đi tới, nhìn thấy hai người đang rúc đầu vào nhau trên sofa, ôn tồn nói: “Hai người đang làm gì vậy?”

Chưa kịp lời, Nguyễn Linh đã nhìn thấy tay Diệp Hủ dừng lại một lúc, hai nốt liên tiếp trật khỏi tay cậu.

Diệp Hủ vội vàng cứu vãn, nhấn lại mấy nốt nhạc phía sau, nhưng điểm số cộng thêm do chuỗi combo bị đứt đoạn đã không thể cứu vãn được.

Nguyễn Linh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Cảnh Trì.



Người đàn ông vẫn giữ bộ mặt vô tội mà nhìn cô: “Sao

Nguyễn Linh tố cáo: “Chẳng phải tại anh sao, nếu không lần này Diệp Hủ đã giúp em vượt qua cấp độ này rồi!”

Diệp Cảnh Trì đi tới, giọng nói ôn hòa: “Cấp độ gì vậy?”

“Một trò chơi âm nhạc.” Nguyễn Linh nhấc cằm lên: “Anh tự xem đi.”

Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì vòng qua ngồi xuống bên cạnh Diệp Hủ.

Nguyễn Linh rõ ràng cảm thấy động tác Diệp Hủ chút cứng đờ, ngay sau đó lại mắc sai lầm một lần nữa.

Tuy nhiên cô đã không còn chút biến động nào trong lòng, bởi vì yêu cầu để vượt qua cấp độ này rất khắt khe, từ khi Diệp Cảnh Trì đột nhiên xuất hiện khiến Diệp Hủ mắc sai lầm thì đã cơ bản không còn cứu vãn được.

Việc đã đến nước này, Nguyễn Linh cũng không định tạo ra môi trường chơi game yên tĩnh cho Diệp Hủ nữa.

Cô nghiêm tố cáo Diệp Cảnh Trì: “Em nói anh đó, ban nãy rất có hy vọng rồi! Vừa rồi trước khi anh đến, Diệp Hủ không có mắc lỗi, kết quả anh vừa đến thì liên tiếp sai mấy cái.”

Cô nói một tràng như sấm sét, biểu cảm của Diệp Cảnh Trì vẫn bình thản, thậm chí còn nói một tiếng xin lỗi với cô.

Như một cú đấm vào bông, Nguyễn Linh cũng không tức giận nữa: “...... Thôi được rồi, anh cũng không phải ý, lát nữa để Diệp Hủ thử lại một lần nữa đi.”

Diệp Trì hỏi: “Không cần tôi giúp thử một lần sao?”

Nguyễn Linh ngạc “Anh biết chơi à?”

Diệp Cảnh Trì: vừa mới xem qua rồi, đại khái đã biết quy tắc.”

Nguyễn Linh chớp mắt.

Cô đương nhiên không phải nghi ngờ trí thông minh của Diệp Cảnh Trì, nhưng chơi game này, ngoài trí thông minh ra, cũng rất cần tốc độ phản ứng.

Nhiều game thủ chuyên nghiệp đều bắt đầu sự nghiệp từ khi còn nhỏ, trên hai mươi lăm tuổi đều được coi là lão tướng.

Dù đây chỉ là một trò chơi âm nhạc, không phải trò chơi điện tử gì lớn, nhưng cô nghĩ nguyên tắc cũng giống nhau.

Vì vậy, Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, do dự nói: “Em nghĩ, vẫn nên để Diệp Hủ thử lại một lần nữa, bọn trẻ phản xạ nhanh hơn...”

Nói xong, Nguyễn Linh cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Hình như cô lại vô tình nhấn mạnh tuổi tác của Diệp Cảnh Trì một lần nữa?

Nhưng cô chỉ nói tùy tiện, thật sự không phải cố ý.

Nguyễn Linh có cảm giác cả ngày hôm nay, ông trời đang ám chỉ điều gì đó với cô, luôn để cô nhắc đến tuổi tác của người đàn ông trong mọi chuyện.

Cô nhìn người đàn ông đang im lặng, lại nhìn Diệp Hủ.

Diệp Hủ đã chơi xong ván vừa rồi.

Cậu nghe thấy hai người đɑng nói chuyện, đặt máy tính bảng xuống, nhìn thoáng qua Diệp Cảnh Trì, mọi thứ đều không cần phải nói.

Nguyễn Linh: “...”

Nhớ đến chuyện hôm nay mình đã nhắc đến tuổi tác của Diệp Cảnh Trì nhiều lần, nhưng anh vẫn không tính toán với cô, cô cũng mềm lòng.



Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, đưa máy tính bảng qua: “Vậy anh thử đi?”

Diệp Cảnh Trì khựng lại, im lặng cầm lấy máy tính bảng, đứng dậy.

Nguyễn Linh không hiểu: “Anh đi đâu?”

Diệp Cảnh Trì không trả lời, cầm máy tính bảng đi đến quầy bar ở bên kia phòng khách.

Sau đó đặt máy tính bảng lên quầy bar, điều chỉnh lại tư thế ngồi.

Bóng lưng trông như đang đối mặt với một nhiệm vụ vô cùng gian nan.

Nguyễn Linh: “...”

Cô nhìn Diệp Cảnh Trì, rồi quay lại nhìn Diệp Hủ, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.

Tâm trạng của Nguyễn Linh rất tốt, bóc một quả cam, ăn một múi, đưa nửa còn lại cho Diệp Hủ.

Cánh tay đưa ra nửa chừng, cô mới nhớ ra: “Ồ, con không thích ăn——”

Diệp Hủ đã lặng lẽ nhận lấy quả cam.

Nguyễn Linh thắc mắc: “Không phải bố con nói con không thích ăn cam sao?”

“Không có.” Diệp Hủ nhẹ nhàng nói: “Chỉ là con không thích ăn cam do bố bóc.”

Nguyễn Linh chớp mắt.

Hai người lại ăn hoa quả một lúc, Nguyễn Linh ước chừng thời gian gần đủ rồi, bèn nháy mắt với Diệp Hủ.

“Đi!” Nguyễn Linh nói: “Đi xem bố con chơi game.”

……

Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng đi đến bên quầy bar.

Ngón tay Diệp Cảnh Trì thon dài, khớp xương hơi lồi ra, rất thích hợp để đeo nhẫn.

Nguyễn Linh nhìn đôi tay này một lúc, rồi mới quay lại nhìn giao diện trò chơi.

Bỗng cô ngạc nhiên nhướng cao lông mày.

Lúc nãy Nguyễn Linh không đến xem ngay, là nghĩ Diệp Cảnh Trì chắc chắn cũng cần thời gian để làm quen, tìm hiểu cách chơi.

Mà nhìn thanh tiến độ phía dưới, Diệp Cảnh Trì quả nhiên đã kết thúc ván đầu tiên, đang thử lại ván thứ hai.

Số combo ở góc trên bên phải màn hình đã lên đến năm trăm, những ngón tay của người đàn ông nhảy múa trên màn hình, có vài phần đẹp mắt.

Thấy số combo vẫn tiếp tục tăng lên, Nguyễn Linh không khỏi tự điều chỉnh hơi thở.

Khi dòng chữ “Vượt ải thành công” cuối cùng cũng xuất hiện, Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với vẻ mặt bình thản.

Sau đó anh x đưa lại máy tính bảng cho cô, đứng dậy, thậm chí ánh mắt không dừng lại ở điểm số trên màn hình một giây nào.

Một loạt động tác gọn gàng, trôi chảy như nước.