Chỉ thấy Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh với ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười rồi ôn tồn nói: “Ừ, vợ tôi may mắn.”
Mẹ của Trần Vũ: “……”
Tất cả những người khác: “……”
Còn cách nào khác, cứ thuận theo lời hai người này mà nói thôi!
Còn bà Trần kia thì chỉ có thể tự cầu trời phật phù hộ.
Buổi họp phụ huynh chính thức bắt đầu lúc 3 giờ chiều.
Giáo viên chủ nhiệm trước tiên giải thích về kết quả học tập tổng thể của lớp, sau đó công bố 10 học sinh có điểm tổng cao nhất để khen ngợi.
Nguyễn Linh chống tay lên cằm, câu nghe được câu nghe.
Dù sao nhiệm vụ đã được đánh giá thành công, những việc khác, Diệp Trì là bố thằng bé phải tự lo lắng.
Sau khi nói về điểm số, giáo viên chủ nhiệm lại nói, mình đã mời hai học sinh học tập giỏi nhất lớp đến chia sẻ kinh nghiệm với các bậc phụ huynh.
Khả năng tiếp thu và tổng hợp của ngườι lớn nói chung mạnh hơn học sinh, giáo viên chủ nhiệm hy vọng các bậc phụ huynh sẽ ghi chép cẩn thận, khi về nhà có thể tác động ngầm đến con cái.
Ngay khi nghe có phần này, Nguyễn Linh đã có linh cảm. Quả nhiên, chỉ vài phút sau, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Cậu thiếu niên bước lên sân khấu, vẻ ngoài thanh tú đẹp trai, cộng thêm hào quang của học sinh đứng đầu lớp, đã khiến các bậc phụ huynh dưới sân khấu phải trầm trồ thán phục.
Trước khi lên tiếng, Diệp Hủ nhìn sang phía Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì.
Sau đó, cậu thiếu niên bắt đầu nói một cách mạch lạc.
Diệp Hủ chia sẻ kinh nghiệm học tập thì cô cũng không cần nghe nữa. Cô thất thần một lúc, đột nhiên nhớ đến vẻ mặt vội vàng của Diệp Hủ vào tối chủ nhật.
Nguyễn Linh chợt lóe lên một ý nghĩ: Lẽ nào thứ mà Diệp Hủ nói lúc đó là chuẩn bị cho việc này?
Nhưng Diệp Hủ là học sinh đứng đầu lớp nhiều năm, chắc chắn không phải lần đầu tiên chia sẻ kinh nghiệm, sao lần này lại gấp gáp chuẩn bị vào phút chót như thế?
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ suy tư.
Cậu thiếu niên trên sân khấu đang liệt kê điều một, hai, ba một cách mạch lạc, vô tình nhìn thấy Nguyễn Linh, bỗng khựng lại.
Ngay giây tiếp theo, Diệp Hủ thu lại ánh mắt, tiếp tục nói một cách thản nhiên.
Nguyễn Linh không nhịn được mà nở nụ cười.
…
Phần đầu của buổi họp phụ huynh là công bố điểm số và chia sẻ kinh nghiệm, chủ yếu là dành cho phụ huynh tham gia.
Còn phần thứ hai là dành cho phụ huynh và học sinh cùng tham gia, và đây mớᎥ là trọng tâm của buổi họp phụ huynh lần này.
Giáo viên chủ nhiệm trước tiên sẽ giải thích về việc phân lớp, sau đó để mỗi giáo viên bộ môn gặp gỡ từng phụ huynh học sinh để trao đổi, xác định định hướng phát triển tương lai của học sinh.
Trường trung học Tú Lễ là trường học nhỏ, một lớp chỉ khoảng hai mươi người, vì vậy mọi người không cần đợi quá lâu, những phụ huynh chưa đến lượt thì có thể nghỉ ngơi một chút ở bên cạnh.
So với trước đó, phần này thực ra cần có trình độ.
Nếu bình thường hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng học tập của con cái, có thể ngay cả những thuật ngữ mà giáo viên nói cũng không hiểu, đừng nói đến việc đưa ra quyết định cho tương lai của con cái.
Nguyễn Linh đối với Diệp Hủ đương nhiên không hiểu bằng Diệp Cảnh Trì, vì vậy cô rất tự giác giao nhiệm vụ này cho Diệp Cảnh Trì.
Nhân lúc nghỉ giải lao năm phút, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì chào nhau, sau đó cô liền lẻn ra khỏi lớp học ở cửa sau.
Cô vốn định đi dạo tùy ý trong trường, tham quan cơ sở vật chất của trường trung học tư thục được mệnh danh là tốt nhất thành phố. Nếu có thời gian, cô cũng có thể đi ăn thử ở căng tin.
Bánh macaron mà Diệp Hủ mang về cho cô lần trước rất ngon, cô vẫn muốn thử những món khác.
Kết quả, vừa đi ra khỏi cửa sau của lớp học được mấy bước, cô lại tình cờ gặp một cô gái quen thuộc, dáng người nhỏ nhắn.
Đây là cô gái đầu tiên mà cô gặp khi đến thế giới này, nên Nguyễn Linh có ấn tượng rất sâu sắc.
Ban đầu, Nguyễn Linh hơi ngạc nhiên khi thấy Kiều Nguyệt ở đây, sau đó nghĩ đến việc cô ấy cũng có thể được sắp xếp đến chia sẻ kinh nghiệm cho các phụ huynh.
Kiều Nguyệt cũng nhìn thấy Nguyễn Linh.
Chỉ chần chừ nửa giây, Kiều Nguyệt đã đi lên.
“Chào cô.” Giọng cô gái dịu dàng và ngoan ngoãn: “Chào cô, không biết cô còn nhớ không, cháu là ……”
Cô gái có thể đang suy nghĩ xem nên mô tả cảnh tượng đó như thế nào, dừng lại một lúc.
Nguyễn Linh mỉm cười: “Cô nhớ.”
Nghe vậy, Kiều Nguyệt ngạc nhiên, không thể tin được, mắt mở to: “Vâng, là cháu.”
Kiều Nguyệt và Tô Quân Nhược khá là khác nhau, đều nhỏ nhẹ và cẩn thận trước mặt Nguyễn Linh nhưng giọng nói của Kiều Nguyệt mềm hơn và mỏng hơn, khiến người nói chuyện với cô ấy không dám quá lớn tiếng.
Nguyễn Linh mỉm cười: “Có chuyện gì không, có gì muốn nói với cô à?”
“Cháu ……” Kiều Nguyệt nắm lấy góc áo: “Cũng không có gì, chỉ là …… Cháu muốn cảm ơn cô. Nếu không có cô, cháu …… cháu thực sự không biết sau ngày hôm đó phải như thế nào.”
“Không sao.” Nguyễn Linh nhẹ nhàng nói: “Là cô không thích gã béo đó thôi. Nhân tiện, gã béo đó bây giờ đã rời đi chưa?”
“Rồi ạ!” Kiều Nguyệt gật ma͙nh đầu: “Sau kỳ thi cuối kỳ, mọi ngườι đều nhận được thông báo, nói rằng sẽ thay đổi giáo viên chủ nhiệm. Hôm nay họp phụ huynh, thầy ấy không đến.”
Nguyễn Linh gật đầu, trong lòng khen ngợi năng lực xử lý công việc của Diệp Cảnh Trì và nhà trường khá ổn.
Kiều Nguyệt vuốt tóc, dường như muốn nói gì đó.
Thật không may, có người khác đã đến trong hành lang.
“Cô ơi!” Trần Tùng Dương dẫn đầu, sau đó là Tô Quân Nhược.
Hai người nhìn thấy Nguyễn Linh đang đối diện với họ trước, sau đó mớᎥ phát hiện ra Kiều Nguyệt.
“ Kiều Nguyệt, là cậu đấy à!” Trần Tùng Dương hào sảng nói: “Cậu cũng quen… mẹ Diệp Hủ sao?”
Trần Tùng Dương vốn có trí nhớ kém, đã quên sạch chuyện Diệp Hủ và Kiều Nguyệt bị tố cáo và gọi phụ huynh trước đó.
Tô Quân Nhược đột nhiên kéo mạnh ống tay áo của Trần Tùng Dương, mớᎥ khiến Trần Tùng Dương ngơ ngác nhớ lại chuyện trước đó.
Nhưng Kiều Nguyệt lại táo bạo hơn những gì mọi người tưởng tượng, cô ấy nhẹ giọng trả lời nhưng hết sức kiên định: “Ừ, trước đây cô đã giúp tớ, nên tớ muốn cảm ơn cô.”
Nghe xong lời này, ngay cả Nguyễn Linh cũng có chút kinh ngạc, Tô Quân Nhược ngỡ ngàng mở to hai mắt.
Nguyễn Linh nhìn Kiều Nguyệt, cảm thấy cô gái có vẻ yếu đuối này có năng lượng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Quả nhiên, Kiều Nguyệt do dự một lúc rồi nói: “Cô ơi, tuy nói như vậy có hơi tự phụ... nhưng nếu cháu có thể giúp được gì cho cô thì cô cứ nói với cháu nhé.”
Đôi mắt cô gái tràn đầy sự chân thành, cô ấy lấy hết can đảm để bày tỏ mong muốn của mình. Những ngón tay nắm chặt vạt áo bộc lộ sự lo lắng của chính chủ.
Kiều Nguyệt biết rất rõ, mẹ Diệp Hủ và cô ấy không phải người cùng thế giới.
Cô ấy nói như vậy, có thể sẽ bị hiểu lầm, cho rằng cô ấy muốn trèo cao…
Nhưng cô cũng không hối hận khi đã lên tiếng, vì cô ấy nhất định phải nói ra sự biết ơn này.
Nếu không có mẹ của Diệp Hủ, lúc đó cô ấy tứ cố vô thân, bị người lớn có quyền lợi không ngang hàng làm khó, có lẽ thật sự… Không gượng dậy nổi.
Nhìn bộ dạng của Kiều Nguyệt, Nguyễn Linh cảm thấy trong lòng có chút xót xa.
“Thực ra thì cũng có thật.” Cô nói.
Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau.
……
Vài phút sau, có hai ngườι từ phòng học đi ra, là Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì vừa nói chuyện với chủ nhiệm.
Hai người tới hành lang tìm kiếm bóng dáng Nguyễn Linh, nhìn thấy tình huống nơi này thì đều kinh ngạc.
Đặc biệt là Diệp Hủ.
Những người cô đang nói chuyện, Kiều Nguyệt, Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương, đều là người cậu quen.
Hiện tại bọn họ đều vây quanh Nguyễn Linh, một người ngượng ngùng cúi đầu, một người bĩu môi nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười, còn người còn lại vừa nhảy múa vừa nói chuyện, cũng không biết mình đang nói gì.
Bốn người họ đang rất vui vẻ, thoạt nhìn họ giống như một gia đình.
Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ: “...”