Ngày hôm sau, buổi trưa Nguyễn Linh rửa mặt xong, đang ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng, đột cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn xuống thì thấy sàn gỗ trước đó của hành lang đã được trải một lớp thảm dày.
Cô lại nhìn sang bên cạnh, không chỉ có hành lang, mà cả cầu thang dẫn xuống tầng một cũng được trải thảm.
Nguyễn Linh đang thắc sao nhà lại đột nhiên sửa sang, thì quản gia Hà xuất hiện.
“Thưa bà chủ.” Quản gia lễ phép mở lời: “Cô thấy màu này có ưng không? Nếu không ưng, tôi sẽ đi đổi sang các mẫu khác, tối đa hai ngày sẽ về hàng.”
Nguyễn Linh không rõ: “Sao đột nhiên lại trải thảm vậy?”
Quản gia: “Là do ông chủ giao nhiệm vụ cho chúng tôi vào sáng nay, kho hàng vừa có thảm, tôi đã bảo họ mang lên trải luôn.”
Nguyễn Linh chớp mắt.
Quản gia: “Cô thấy...?”
Nguyễn Linh nhìn xuống thảm dưới chân, thành thật nói: “Cái này cũng khá ổn.”
Màu nền xám xanh, trên đó thêu hoa văn theo phong cách châu Âu. Nhìn rất dễ chịu, cũng phù hợp với trang trí của ngôi nhà.
“Vậy được.” Quản gia nói: cô có cần gì thì cứ báo cho tôi.”
Quản gia rời đi, Nguyễn Linh lại thử đi vài bước trên thảm.
Đi rất thoải mái, vừa mềm vừa mịn.
Nguyễn Linh nhớ đến người đàn ông đã nấu mì cho mình vào nửa đêm hôm qua.
Một người bận rộn đến mức không quan tâm đến việc ăn gì mỗi ngày, vậy khả năng sáng sớm bỗng nhớ ra việc trải thảm cho nhà là bao nhiêu?
Trong vài ngày tiếp theo, Diệp Cảnh Trì quả thực giống như lời anh nói, mỗi ngày về nhà sớm hơn một chút.
Nhưng nói là sớm, trung bình vẫn phải sau tám giờ tối.
Còn kỳ thi cuối kỳ của Diệp Hủ là từ thứ tư đến thứ sáu, tổng cộng ba ngày.
Linh cũng không rảnh rỗi.
Cô không quên số 30 triệu Diệp Cảnh Trì đã hứa cho mình, vì vậy trong thời gian này, Nguyễn Linh gặp mặt trợ lý Bùi để trò chuyện trực tiếp vài lần.
Trợ lý Bùi rất nghiêm túc trong vấn đề này, ngoài chuyên môn của bản thân ra, còn có một lý do nữa ——
Vào một hôm sau khi tổng giám đốc Diệp đi công tác về, anh đã đặc biệt dò anh ấy, nhất định phải giúp đỡ Nguyễn Linh hết lòng.
Diệp Cảnh Trì rất coi trọng hiệu quả giao tiếp trong công việc, rất ít khi lặp lại nhấn mạnh một chuyện đã nói rồi.
Trợ lý Bùi nhận ra, mức độ coi trọng của tổng giám đốc Diệp đối với vợ mình không thể nào xem thường, cho nên anh ấy phải dốc hết sức trong chuyện này.
Không chỉ đích thân anh ấy giải đáp thắc mắc của Nguyễn Linh, mà còn đặc biệt mời thêm hai chuyên gia đầu tư phim ảnh cho chuyên nghiệp hơn, cuối cùng đã chọn ra một số dự án dự phòng để Nguyễn Linh lựa chọn.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh thử sức, trong thời gian này cô quyết định sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, để đưa ra quyết định một cách thận trọng.
Một chuyện khác nữa là kế hoạch studio chụp ảnh của cô.
Căn hộ thuê không cần phải sửa đổi gì nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều chi tiết nhỏ cần thuê thợ đến sửa.
Đối với điều này, quản gia Hà rất tích cực, liên tục bày tỏ ý định có thể cử người đến giám sát giúp Nguyễn Linh, thậm chí ông ấy cũng có thể đích thân đến đó.
Nhưng thẩm mỹ là thứ quá cá nhân, hơn nữa nhiều thứ phải xem hiệu quả trực tiếp mớᎥ có thể đưa ra quyết định.
Vì vậy Nguyễn Linh vẫn tự mình làm, mỗi ngày ít nhất dành một nửa thời gian căn hộ, đồng hồ sinh học cũng trở thành ngủ sớm dậy sớm.
Cứ như vậy, ban đầu cô và Diệp Cảnh Trì còn có thể gặp nhau vào thời gian ăn khuya, bây giờ mỗi ngày cô đều về phòng nghỉ sớm, số lần gặp Diệp Cảnh Trì càng trở nên ít ỏi.
như vậy cho đến cuối tuần, công việc sửa chữa căn hộ cuối cùng cũng được hoàn tất.
Nguyễn Linh tìm quản gia, nhờ ông ấy dẫn người đến chuyển đồ đạc và thiết bị đã mua của cô đến studio.
Sau khi nói chuyện xong, Nguyễn Linh lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm vui mừng trên khuôn mặt người đàn ông trung niên này, phải nói là vui mừng khôn xiết.
Quản gia Hà làm việc cho nhà họ Diệp nhiều năm, điều khiến ông ấy tự hào nhất là: Những năm gần đây tổng giám đốc Diệp tuy bận rộn, nhưng ngoài việc giáo dục Diệp Hủ, chưa bao giờ cần phải quan tâm nhiều đến những việc vặt vãnh khác trong nhà.
Tuy nhiên, gần đây lần đầu tiên quản gia Hà cảm thấy sự nghiệp của mình gặp phải thất bại.
Tổng giám đốc Diệp giao cho ông ấy giúp đỡ bà chủ sắp đặt studio, kết quả bà chủ lại nhất quyết tự mình đi giám sát việc sửa chữa, còn nói gì mà cô tự mình làm sẽ thuận tiện hơn.
Mấy ngày nay quản gia Hà sốt ruột đến độ xoay vòng, lúc nào cũng nghĩ khi nào thì mớᎥ có thể giúp đỡ Nguyễn Linh một việc gì đó.
Bây giờ, cuối cùng bà chủ cũng giao nhiệm vụ cho mình, quản gia Hà cảm thấy mình cuối cùng cũng cơ hội thể hiện bản thân rồi.
“Vâng bà chủ! Cô yên tâm!” Quản gia Hà không giấu nổi sự phấn khích: “Tôi đảm bảo, đồ của cô sẽ không thiếu món nào, chắc chắn sẽ được chuyển đến bên đó nguyên vẹn!”
Nguyễn Linh nhìn bàn tay run rẩy của quản gia, thực sự không nhịn được, hỏi ông ấy: “Diệp Cảnh Trì có đặt KPI gì cho ông không?”
“Cái gì?” Quản gia Hà ngơ ngác.
“Là phải giúp tôi làm việc gì đó, nếu không sẽ bị trừ điểm ấy.”
Quản gia Hà sửng sốt một lúc, nghiêm túc trả lời: “Không có, không có chuyện đó!”
Dù có, nhiều năm qua ông ấy cũng sẽ đạt điểm đa!
……
Sau khi giao hết việc nặng nhọc cho quản gia, Nguyễn Linh quyết định dành ngày cuối tuần này để nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật dài.
Tuy nhiên, đồng hồ sinh học của cô đã không còn như trước, vì vậy đến sáng chủ nhật, sau khi Nguyễn Linh thức dậy rửa mặt, kim đồng hồ mớᎥ chỉ đến chín giờ.
Nguyễn Linh thong thả đi xuống tầng một phòng khách, định xem một bộ phim để thư giãn, cũng coi như để tìm hiểu thị trường phim ảnh hiện nay, một công đôi việc.
Hệ thống lại âm thầm xuất hiện: [Có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?]
Nguyễn Linh vỗ vỗ chiếc gối ôm, tìm cho mình một tư thế thoải mái trên ghế sofa.
Sau đó cô mớᎥ trả lời: “Có thể không nghe không?”
[…… Tin xấu là có nhiệm vụ: Cô cần phải trải qua cuối tuần cùng với Diệp Hủ, hơn nữa yêu cầu phải trên hai tiếng trở lên. Tin tốt là, cô có thể tự do lựa chọn cách thức trải qua hai tiếng đồng hồ cùng với Diệp Hủ.]
Nguyễn Linh: “Tôi không phải là phản diện sao?”
[Đúng vậy, cô đã cố gắng hết sức để xây dựng hình tượng người vợ tốt, lấy lòng Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ, nhưng lại đổi lấy sự đối xử lạnh nhạt. Do đó, cô ngày càng lệch lạc, cuối cùng làm ra chuyện không thể cứu vãn và bị đuổi khỏi nhà họ Diệp.]
Nguyễn Linh nhướng mắt: “Tôi hiểu rồi.”
[Trong kịch bản gốc, cô kéo Diệp Hủ đi dạo và tâm sự, nhưng mối quan hệ giữa hai người lại càng trở nên căng thẳng hơn. Vì vậy, theo lời khuyên của tôi, cô nên chọn một việc mà Diệp Hủ quan tâm để mời cậu ấy cùng tham gia. tHEO thông tin trong cơ sở dữ liệu của tôi, sở thích của Diệp Hủ là chạy bộ và làm mô hình, tôi nghĩ cái thứ hai sẽ…]
Nguyễn Linh xua tay cắt ngang hệ thống: “Tôi biết rồi.”
[?]
[Cô biết gì rồi?]
Nguyễn Linh không trả lời, giơ tay ra hiệu với ngườι giúp việc đang đứng trong phòng khách: “Giúp tôi gọi Diệp Hủ qua đây, cảm ơn.”
Nói xong, cô cầm lấy điều khiển từ xa, mở phần mềm phát videp trên TV thông minh, lướt qua một số bộ phim truyền hình trực tuyến mớᎥ ra mắt gần đây.
Hai phút sau, Diệp Hủ xuất hiện trong phòng khách.
Ánh mắt của thiếu niên lóe lên, nhưng lại cố tình trưng ra vẻ mặt không quan tâm: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Linh ôm gối tựa, vẫy tay với cậu: “Đến đây, xem phim với mẹ kế một lát nhé.”
Diệp Hủ sửng sốt.
Cậu không biết là cái tên “mẹ kế” đó có sát thương hơn, hay là lời mời xem phim cùng nhau lại càng bất ngờ hơn.
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: “Con vừa thi xong, cần được thư giãn.”
Diệp Hủ: “……”
Nguyễn Linh: “Con ngồi bên trái hay bên phải?”
Diệp Hủ mím môi, cảm thấy câu này có chút quen thuộc.
Sau đó cậu nhớ tới, đêm hôm đó lúc hỏi cậu có muốn ăn mì hay không, cô cũng nói như vậy.
Khi câu hỏi phán đoán biến thành câu hỏi lựa chọn, dường như việc đưa ra quyết định trở thành lẽ đương nhiên.
Diệp Hủ trầm mặc một lát, đi tới bên trái Nguyễn Linh, ngồi xuống cách cô nửa người.
Để tránh xuất hiện cảnh tượng hai người bọn họ ở phía dưới xem, nam nữ trong tivi ôm nhau quấn quýt nồng nhiệt, Nguyễn Linh chọn một bộ phim thần tượng thanh xuân.
Nghĩ đến nhiệm vụ lần này có yêu cầu thời gian, Nguyễn Linh nhìn về phía Diệp Hủ vừa mới ngồi xuống bên cạnh, cười híp mắt bổ sung một câu.
“Không xem hết đoạn kết thì không được đi đâu nhé.”
Diệp Hủ: “......”
Thiếu niên im lặng quay đầu xem TV, cũng không biết là có đồng ý hay không.