Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 65: Đưa tiền hay đưa người (1)




"Aaaaaaaaa."

Tiếng kêu của Trữ Hằng oai oái, vang lên thảm thiết giống mấy con heo bị xiên chết. Chứng kiến bộ dáng đáng xấu hổ này của Trữ Hằng, cùng cả tiếng kêu thét thảm thiết khiến ánh mắt cô Tiểu Mạt dành cho hắn ngày càng xấu. Vốn tưởng rằng tên này tham tiền đến ngốc rồi, ai ngờ hắn lại còn nhát gan như vậy.

Trữ Huyễn thấy vậy trong lòng cũng tự cười thầm, thằng em của hắn mấy chục năm mà hắn không hiểu sao. Trong năm người, hắn cũng là kẻ nhát gan nhất. Mọi người còn chưa kịp động thủ, hắn đã tự thu mình gào thét thảm thiết rồi. Như thể mọi người đã giết hắn rồi không bằng. Tất cả đều do hắn tự biên tự diễn, trong lòng nghĩ linh tinh xong lại tự mình dọa sợ mình.

Tô Tiểu Mạt duỗi tay, nắm lấy cằm của Trữ Hằng. Nhìn bộ dạng đáng thương của hắn kìa, cái mũi hơi sưng đỏ khe khẽ sụt sịt vài cái. Đôi mắt long lanh, ngân ngấn từng giọt nước mắt. Nhìn bộ dạng hoa lê đái vũ kia kết hợp cùng gương mặt tuấn lãng, thực sự là một cảnh đẹp trên đời.

Rất may cho hắn, Tô Tiểu Mạt này không phải người háo sắc, nếu không cô đã đem hắn lên giường để đấu vài ba hiệp rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại thấy có điểm không phù hợp. Chẳng lẽ vì vài giọt nước mắt nam nhân mà cô bỏ qua mối thù bị đánh mông sao? Xin lỗi, không thể được vì mông cô còn đang bỏng rát.

"Hay là, tôi đem anh đưa đến mấy quán bar tình sắc cho nam nhân. Để anh ở đó ngây ngốc mấy ngày ở đó, chưa kể chỗ này còn giúp anh kiếm thêm vài đồng. Như vậy có phải thật tuyệt vời không?"

Tô Tiểu Mạt cúi đầu, đối diện Trữ Hằng vui vẻ nói.

"Tô Tiểu Mạt, cô... cô..."

Nghe những lời Tô Tiểu Mạt nói khiến hắn sợ đến xanh ruột. Tại sao hắn lại ngu ngốc chọc vào nữ nhân này cơ chứ. Đâu phải tiểu bạch thỏ, rõ ràng là một nữ vương đáng sợ, luôn bày ra đủ trò hiểm độc để trừng phạt người khác.

"Tôi? Tôi làm sao?"

Tô Tiểu Mạt nhướng mày. Tiếp theo, cô chậm rãi tiến sát vào gương mặt Trữ Hằng. Bất ngờ thấy gương mặt xinh xắn của Tổ Tiểu Mạt được phóng đại ngay trước mắt, Trữ Hằng có chút giật mình. Trong khoảng cách gần như thế này, hắn có thể cảm nhận hô hấp nhàn nhạt của cô ấy. Khi mùi hương thơm ngọt vừa lướt qua cánh mũi, Trữ Hằng trừng lớn hai mắt, ngốc nghếch nhìn chằm chằm lấy Tô Tiểu Mạt.

Tất nhiên, cô gái nào đó thấy bộ dạng của Trữ Hằng như bị doạ sợ, khoé miệng gợi lên một ý cười tà mị. Không đợi Trữ Huyễn ngăn lại, môi mọng đã đặt lên đôi môi của Trữ Hằng.

Trong khi Tô Tiểu Mạt đang đắm chìm trong cảm giác hôn môi, thì tên ngốc nào đó được hôn mà lại giống như bị doạ sợ. Mắt ngày một mở to hơn, cứ như vậy nhìn ngắm hàng lông mi công vút của Tô Tiểu Mạt. Dường như ngoài cảm giác ngọt ngào trên môi, trong lòng hắn bắt đầu có sự thay đổi lớn.

"Mạt mạt, có phải em đang làm quá rồi không?"

Không lường trước được hành động của Tô Tiểu Mạt, Trữ Huyễn cố kìm nén cảm giác ghen tị trong lòng, hắn gầm lên. Một thân cao lớn đang định chạy đến tách hai người kia ra nhưng đã quá muộn.

Tô Tiểu Mạt cũng không hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì. Tại sao mình lại dễ dàng trao môi lên hôn hắn cơ chứ. Chắc... chắc là do bộ dạng uỷ khuất, đáng yêu này đi. Bộ dạng này của Trữ Hằng khiến cô nhìn không được mà muốn thơm thơm vài cái. Đột nhiên, chính cô cũng bị suy nghĩ của mình doạ sợ. Tại sao cô lại nghĩ như vậy, quá mất mặt. Sau đó, Tô Tiểu Mạt vội vã đứng dậy, rời khỏi tư thế đè Trữ Hằng.

Đang định rời đi, không hiểu cô nghĩ thế nào lại quay đầu lại. Bật mood lưu manh, nằm lấy cằm Trữ Hằng đe doạ.

"Hay là anh bồi tội bằng cách làm người của tôi mấy ngày đi."

"A a a!"

Trữ Hằng nghe được lời Tô Tiểu Mạt nói, từ bộ dạng ngốc nghếch mặc ai muốn làm gì thì làm, nay đã lanh lợi hơn. Nhìn chằm chằm vào mặt Tô Tiểu Mạt, gân cổ lên kêu lớn.

Tô Tiểu Mạt không nghĩ tới phản ứng của con hàng này lại mạnh đến vậy. Không kiên nhẫn che lỗ tai, quát.

"Câm miệng. Nếu không đừng trách tôi làm anh ngay tại chỗ này."

Vừa nghe được lời hăm doạ, tên ngốc đã chịu ngậm mồm lại, chỉ dám giương mắt lên nhìn chằm chằm cô. Tô Tiểu Mạt trông thấy con thú Trữ Hằng đã hoàn toàn bị cô chế ngự. Vui sướng, cô còn vỗ vỗ vài cái vào mông hắn, vui vẻ nói.

"Cho anh hai lựa chọn. Thứ nhất là đưa tiền. Thứ hai chính là đưa người."

"Bồi tiền?"

Trữ Hằng nghe được lời Tô Tiểu Mạt nói, nội tâm tan vỡ thành hàng trăm mảnh. Hơi ấm ức, đau đớn hỏi lại.

"Cô muốn bao nhiêu?"

"Anh đánh tôi mười cái vào mông. Cứ một cái một trăm vạn. Mười hạ là một nghìn vạn"

Tô Tiểu Mạt vươn ra một ngón tay, lắc lư trước mặt Tữ

"Một nghìn vạn!"

Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt chào giá, nhịn không được mà lại kêu sợ hãi ra tiếng.

"Làm sao vậy? Thế là anh không muốn đưa tiền đúng không?" Tô Tiểu Mạt giương giọng hỏi.

"Tôi... tôi muốn đưa người."

Trong đầu túi tiền to mang tên một nghìn vạn bay đến túi Tô Tiểu Mạt. Trữ Hằng nghĩ vậy, đau lòng muốn chết. Nếu vậy không bằng lấy đao chém chết hắn còn hơn. Chỉ cần đem ngươi dâng lên cho nữ vương, chỉ cần hy sinh một chút nhan sắc là ổn đúng không.

"Được, vậy anh sẽ theo tôi mười ngày. Nhiệm vụ của anh là làm tiểu tuỳ tùng. Tôi muốn anh đi hướng đông, anh không được đi về phía Tây. Tôi muốn anh ăn cháo, anh không được ăn cơm. Nếu tôi buồn, anh phải khiến tôi vui vẻ. Nếu đôi lúc tôi muốn yêu thương mà đấm anh vài cái, anh cũng không được đánh trả."

Đúng như dự đoán, cô biết ngay tên ngốc này sẽ không bao giờ chịu đưa tiền. Vậy ngoan ngoãn đi theo cô mấy hôm đi, như vậy cô có thể yêu thương hắn một chút. Nên biết rằng, dám động vào cô, thì đừng trách bản thân mệnh quá ngắn.

Trữ Huyễn rất không vui nhìn Tô Tiểu Mạt, nhưng suy cho cùng hắn cũng không thể làm gì quá đáng. Chỉ dám nhỏ giọng trách móc: "Với những người như thế này không đến phiên em phải trừng phạt hắn. Mọi việc cứ để anh lo là được. Nhìn cách em trừng phạt thằng ngu này không khác nào đang trừng phạt cả trái tim anh vậy."

"Sao lại như thế được. Sao em có thể nỡ lòng nào trừng phạt anh cơ chứ."

Tô Tiểu Mạt nhìn đôi mắt ai oán của Trữ Huyễn ngay lập tức duỗi tay ôm ghì lấy cổ hắn, vui vẻ cười.

"Hừ, nếu anh cho cậu ta làm tiểu tuỳ tùng. Vậy anh sẽ làm gì đây."

Trữ Huyễn nhìn bộ dáng lấy lòng của Tô Tiểu Mạt, tuy trong lòng đã bớt đi khó chịu, những ghen tị thì vẫn còn."

"Anh sao!? Anh là vậy sở hữu của em."

Tô Tiểu Mạt thức thời bẹp bẹp vào nụ hôn nhỏ ngay trên gương mặt Trữ Huyễn, ngay lập tức không khí xung quanh hai người đã ngập tràn trái tim màu hồng. Nhưng khi vừa quay đầu lại, gương mặt ai oán của Trữ Hằng hiện lên.

"Như thế nào, anh không thấy vui sao?"

"Tôi có thể vui sao?"

Trữ Hằng chép miệng. Trong lòng không ngừng tự than thân trách phận. Tại sao hắn lại đen đủi như vậy, chọc phải ổ nữ vương rồi tự biến mình thành tiểu tuỳ tùng. Dòng đời xô đẩy quá.

Trái ngược với Trữ Hằng đang ngập trong ai oán, Trữ Huyễn nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của Tô Tiểu Mạt, trong lòng cuối cùng thoải mái không ít. Cúi đầu, thuận thế hôn lên đôi môi Tô Tiểu Mạt.

"Về sau anh không cho phép em được tuỳ tiện được thân thiết cùng thằng khác."

"Trữ Huyễn, câu anh nói ra là tiếng người sao. Cái gì mà không được thân thiết cùng người khác. Đây mà là thân thiết sao!!! Rõ ràng là ngược thân, ngược cả tâm. Anh phải nói lý chứ, em mới là người bị hại mà."

Trữ Hằng nghe câu trả lời của Trữ Huyễn, trong lòng không vui, vội vàng lớn tiếng phản bác nói.

"Xem ra mày vẫn là muốn anh đây treo lên cổng lớn phơi nắng à. Tiếp theo sẽ là buộc dây cho mày lăn vài mấy chỗ mỏm đá vài vòng. Kết thúc cùng làm bạn với mấy chú ong. Chắc mày mong chờ lắm đúng không."

Chử Hằng nghe đến đây, toàn thân lại run, vội vàng thay đổi sắc mặt. Xu nịnh nói.

"Haha, anh ba à. Em... em hoàn toàn không có cái ý kia đâu. Vừa rồi em chưa có nói cái gì hết."

"Huyễn, anh đừng trêu anh ấy như thế."

"Anh đang nói nghiêm túc mà." Trữ Huyễn nhướng mày, nhìn về phía Tô Tiểu Mạt.

"Được rồi, em không cản anh nữa. Hai người cứ chơi tự nhiên. Em đi đây."

Tô Tiểu Mạt lại cười, rời khỏi lồng ngực Trữ Huyễn, đi vào bên trong lâu đài cổ.

Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt cứ thế rời đi. Lại nhớ lại lời hăm doạ ban nãy của Trữ Huyễn. Trong lòng càng nôn nóng, vội vàng hô to, hô nhỏ gọi Tô Tiểu Mạt.

"Tô Tiểu Mạt, cô không thể cứ như vậy ném tôi xuống. Sau đó lại bỏ mặc tôi."

"Vì cái gì không thể?" Tô Tiểu Mạt xoay người, nhìn lướt qua gương mặt Trữ Hằng hỏi.

Trữ Hằng trầm ngâm một tiếng: "Không phải tôi vừa rồi không mới đáp ứng sẽ làm tiểu tuỳ tùng của cô sao? Vậy sao cô không mau kéo tôi dậy?"

"Anh nằm đấy không thấy vui sao?" Tô Tiểu Mạt nghiêng đầu, tươi cười đầy mặt nói.

"Ai nói tôi không vui, tôi rất vui."

Trữ Hằng lập tức thấy có điểm không ổn. Nhìn bộ dạng người anh trai yêu mến của hắn đang hằm hè khi thấy em trai gọi với lại bé yêu của hắn. Không khí ngay lập tức sặc mùi thuốc súng. Thôi em xin anh, xin anh ngàn vạn lần đừng ném em vào tổ ong vò vẽ. Về sau em không dám gọi nữa.

"Kìa Huyễn, anh mau nói gì đi?" Tô Tiểu Mạt đem ánh mắt dừng trên người Trữ Huyễn.

"Mạt Mạt nói cái gì chính là cái đó."

Trữ Huyễn tà mị cười, kéo Trữ Hằng dậy, bước đi nhàn tản về phía hướng Tô Tiểu Mạt.

Trữ Hằng bị Trữ Huyễn một chân giẫm trụ trên mặt đất đã lâu. Mãi mới được đứng dậy, cơ thể có chút tê dại. Xoa xoa cánh tay đau nhức, vội kéo lại quần ngoài. Không ngờ có ngày hắn mất mặt đến như vậy. Uỷ khuất đứng dậy, tự xuýt xoa vết hồng rực trên tay, phụng phịu thổi thổi, xoa xoa.

Tô Tiểu Mạt bộ dạng Trữ Hằng đầy đau đớn, giống như là bị ngược đãi, cô chỉ chép miệng thở dài.

"Còn thất thần làm gì, anh không muốn vào nhà sao?"

"Ừm." Trữ Hằng bĩu môi, cúi đầu, chậm rì rì mà bước theo.

Thấy tên ngốc nào đó vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ chậm chạp từng bước. Bỗng dưng cô thấy thương xót cho hắn. Bị bắt nạt đến mức này, xem ra đầu óc hắn bị chập rồi, làm gì cũng ngu ngơ. Bởi vậy, cô tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay hắn, kéo vào trong lâu đài cổ.

Bất chợt bị kéo đó. Phản ứng ban đầu của Trữ Hằng là sửng sốt. Tiếp theo, hắn quay đầu lại, nhìn gương mặt Trữ Huyễn. Thấy khuôn mặt đen sì của anh ba, khoái chí tặng cho hắn một cái lè lưỡi, sau đó ngoan ngoãn để cho Tô Tiểu Mạt dắt đi.

Trữ Huyễn thấy vậy chỉ biết bất đắc dĩ mà thở dài. Xem ra bản thân hắn phải nỗ lực thêm mới được. Phải dạy cho em ấy, không phải lúc nào cũng nên mềm lòng như vậy.