Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 46: Có cô ta thì không có tôi, anh chọn đi




“Anh cả, tôi không rõ, rốt cục thì lai lịch của cô gái kia là thế nào? Nhìn thân thủ của cô ta tuyệt đối không phải là người trong tư liệu, cô ta thật sự là nữ nhân của lão già kia sao?” Trữ Tích không khỏi nghi hoặc hỏi.

“Cô ta?” trong mắt của Trữ Dã hiện lên một tia cười lạnh, “Vậy cậu thấy một người khôn khéo như lão nhân có thể thích một cái bình hoa sao?”

“Vậy rốt cục quan hệ của cô ta và lão nhân là thế nào?” Trữ Hằng cũng bắt đầu nghi hoặc, người phụ nữ này khiến hắn chỉ có thể hình dung bằng ba chữ ‘rất kì quái’ hoặc là ‘quá kiêu ngạo’, không chỉ kì quái kiêu ngạo mà còn thích thay đổi.

“Không cần biết quan hệ giữa cô ấy và lão nhân thế nào, cô gái này tôi nhắm rồi” Trữ Huyễn mặc kệ mục đích khi tiến vào đây của Tô Tiểu Mạt là gì, dù sao cô đã khơi gợi sự hứng thú trong lòng hắn, khiến hắn lần đầu tiên có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với một người như vậy, tuy mới có một ngày ngắn ngủi nhưng trong lòng hắn đã định cô rồi.

“Huyễn, coi chừng nuôi hổ làm loạn đó” Trữ Hạo lạnh lùng nhắc nhở.

“Anh hai, khi anh đi bắt tên kia với cô ta, anh có phát hiện được gì bất thường à?” Trữ Tích nghe Trữ Hằng nói vậy thì lập tức cảnh giác hỏi, trong lòng tràn ngập nghi ngờ, tuy rằng cô ta từng cứu hắn nhưng từ khi cô ta xuất hiện cuộc sống của hắn cũng bị thay đổi không ít, chỉ mới có một ngày mà cô ta đã quấy rối cuộc sống yên bình của cổ bảo này, khiến trong lòng hắn lại có cảm giác cô đơn bất lực, hắn không muốn tiếp tục như vậy.

“Thân thủ của cô ta rất nhanh nhẹn, phản ứng linh hoạt, gặp chuyện đều rất bình tĩnh, thích khiêu chiến, nếu không phải cô ta có thân phận mà tới đây thì tôi thật nghi ngờ cô ta là gián điệp của nước khác phái tới” trong đầu Trữ Hạo hiện ra hình ảnh khi nãy Tô Tiểu Mạt dẫn dụ bọn áo đen kia thế nào, sau đó trà trộn vào đám đông, rồi đuổi theo Lưu Tà ra sao, đủ loại chuyện như vậy phát sinh khiến hắn thật nghi ngờ thân phận thật sự của Tô Tiểu Mạt, nhưng sâu trong lòng hắn lại có một tia hi vọng mơ hồ rằng cô không phải là gián điệp.

“Cô ấy sao?” Trữ Huyễn cười lạnh một tiếng, “Tôi không tin cô ấy là gián điệp!”

“Tại sao?” Trữ Tích nghe Trữ Hạo nói thế thì một tia cảm kích cô vì đã cứu hắn cũng biến mất, trong lòng hắn bây giờ chỉ là nghĩ làm sao để đuổi cô ra khỏi cổ bảo, khiến cô biến mất.

“Nếu cô ấy là gián điệp thì có thể mạo hiểm tính mạng mà cứu cậu à? Còn giúp cậu hết đau tim nữa chứ, nếu cô ấy là gián điệp thì có thể mạo hiểm tính mạng đi với anh hai chỉ đi bắt thủ lĩnh của bọn áo đen kia vì cứu mấy người mới quen biết có một ngày như chúng ta sao? Nếu cô ấy là gián điệp thì tội gì mà kiếm giúp tên nhóc tham tiền như cậu những bốn trăm vạn chứ? Nếu cô ấy là gián điệp thì có thể dùng tiền của mình để đi cứu một tên muốn mạng của cô ấy sao? Nếu cô ấy thật sự là gián điệp thì quả là một gián điệp ngu ngốc rồi” tuy lần đầu tiên gặp mặt Trữ Huyễn có ác cảm sâu sắc với Tô Tiểu Mạt, nhưng trải qua một ngay sóng gió như hôm nay thì hắn thật sự tin cô không phải gián điệp.

“Anh ba nói đúng” Trữ Hằng đứng một bên vô cùng đồng ý gật gù, vừa rồi hắn cũng bị lời nói của Trữ Hạo và Trữ Tích làm gợi lên hoài nghi, nhưng khi nghe Trữ Huyễn kháng nghị hắn lập tức cải biến tư tưởng, “Cô ấy không thể là gián điệp được, nếu cô ấy là gián điệp thì trả lại cho chúng ta gập mười lần vũ khí đã sử dụng không phải là tự mình hại mình sao?”

“Anh tư, anh đừng có ba phải thế được không?” Trữ Tích nghe Trữ Hằng nói thế thì thấp giọng quát.

Trữ Hằng cũng nhìn lại Trữ Tích, “Anh chỉ nghe người có lý hơn thôi!”

“Anh cả, bây giờ nên làm thế nào?” Trữ Tích nhìn về phía Trữ Dã, trong nhà này tuy bọn họ đều có ý tưởng riêng, cũng có bí mật mà không thể chia sẻ cho người khác, nhưng Trữ Dã luôn luôn là người đưa ra quyết định cuối cùng, luôn luôn là lão đại của bọn họ.

“Mặc kệ cô ta là ai, ba tháng sau cô ta nhất định biến mất” Trữ Dã ôn hòa nói, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng.

“Lần này sợ là không đơn giản như vậy, dù sao cô ấy cũng là người mà lão nhân muốn chúng ta bảo vệ, ba tháng có lẽ công hiệu với phụ nữ khác, nhưng với cô ấy thì chưa chắc đâu” Trữ Huyễn là người đầu tiên mở miệng.

“Lão nhân đã chết rồi, cổ bảo này là do chúng ta định đoạt, nữ nhân một khi tiến vào cổ bảo ba tháng thì đều biến mất cũng không phải do chúng ta quyết định, cô ta có tránh khỏi hay không thì cũng còn phải xem năng lực đã, dù sao bí mật của cổ bảo này tới chúng ta còn chưa biết hết được” Trữ Dã nhìn về phía Trữ Huyễn, “Anh biết cậu có tư tâm, nhưng số phận đã định chúng ta phải cô độc cả đời, chính vì vậy nữ nhân vào đây không ai qua nổi ba tháng, biết rõ như thế vì sao phải cưỡng cầu?”

“Không, tôi không tin số mệnh, tôi chỉ tin vào chính mình” khóe môi của Trữ Huyễn nhếch lên thành một nụ cười tà mị, nhưng đôi mắt kia lại chứa vô hạn bi thương, “Cô ấy… Tôi sẽ bảo hộ thật tốt”.

“Huyễn, cậu quên vì sao chúng ta lại tới nơi này sao?” Trữ Huyễn nhìn về phía người anh em xưa nay đều xem thường mọi chuyện, thậm chí tới mức lạnh bạc, nhưng vì sao hắn lại cố chập như thế với một người phụ nữ mới quen chứ, hắn không khỏi nhớ tới nội tâm âm u mà bọn họ muốn che đậy, lạnh giọng hỏi.

“Tôi biết, cho nên tôi sẽ không cúi đầu trước vận mệnh, cho tới bây giờ việc gì tôi muốn làm thì không ai có thể cản được, Tô Tiểu Mạt, Trữ Huyễn tôi đã muốn định rồi, không cần biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì tôi đều sẽ bảo vệ cô ấy, nếu các anh muốn ra tay với cô ấy thì đừng trách tôi không niệm tình anh em” Trữ Huyễn đảo mắt qua tất cả mọi người, khuôn mặt tràn đầy kiên định nói.

“Anh ba, anh điên rồi, chỉ vì một người phụ nữ mà ngay cả anh em nhiều năm sống nương tựa vào nhau cũng không quan tâm, người phụ nữ kia có gì tốt chứ? Bây giờ tôi sẽ giết cô ta ngay lập tức.” Trữ Tích nhịn không được mà run rẩy, hắn giống như phát điên vậy, xoay người đi lên lầu.

Trữ Huyễn liền ngăn trước mặt Trữ Tích, nắm lấy cổ áo hắn, nguy hiễm liếc mắt, “Tích, đừng ép anh”.

“Ha ha, tốt, anh ba, bây giờ tôi đã biết tình nghĩa anh em hai mươi mấy năm sống nương tựa vào nhau của chúng ta cuối cùng lại không bằng cả một người phụ nữ” Trữ Tích nâng tay gạt cánh tay mà Trữ Huyễn đang nắm cổ áo hắn ra, “Có cô ta thì không có tôi, anh chọn đi!”