Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ, ngày hôm nay đúng là ngày xui xẻo của cô mà, nâng tay lên sờ trán của Lưu Tà một cái, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tay cô không khỏi nhướng mày, hiện tại hắn đã không còn bộ dạng tà mị như khi nãy nữa, bây giờ hắn bất lực giống như một con mèo nhỏ bị vất bỏ.
Tô Tiểu Mạt cũng không hiểu tại sao từ khi thấy hắn cô đã có cảm giác thân thiết tới lạ, giống như đã từng gặp hắn từ rất lậu trước kia, nhưng vì sao cô lại không nhớ ra chứ?
Trữ Hằng thở phì phò bước vào phòng, trên tay cầm theo bình thuốc hạ sốt, nhét vào tay Tô Tiểu Mạt, "Một tay đưa tiền, một tay đưa hàng". Dứt lời liền chuẩn xác rút từ trong cọc tiền của cô để trên bàn hai mươi vạn, sau đó không thèm liếc mắt về phía Tô Tiểu Mạt, xoay người ôm tiền nằm lên ghế sô pha tiếp tục ngủ.
Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ nhìn Trữ Hằng, trong mắt tên này bộ chỉ có tiền thôi à? Cô thật không hiểu nổi sao hắn có thể lớn lên được như bậy giờ, thật không thể tưởng tượng được một ngày kia hắn rời khỏi cổ bảo sẽ sống ra sao.
Trữ Huyễn lười biếng tựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, bộ dạng tà mị không kềm chế được, hắn cực kì im lặng mà nhìn Tô Tiểu Mạt, trầm mặc không nói, ánh mắt hắn phức tạp nói không nên lời, hắn chưa bao giờ biết im lặng nhìn một người lại là một có cảm xúc thế này, có chút ngọt, có chút chua, có một chút đắng, cũng có chút phiền muộn.
Bọn họ sống trong cổ bảo này hai mươi mấy năm qua, tuy rằng hằng tháng hắn đều ra ngoài một chút, đối mặt với vô số loại phụ nữ, nhưng chưa bao giờ hắn gặp cô gái nào giống Tô Tiểu Mạt vậy, khuôn mặt thì thanh thuần vô cùng, lại có chút thành thật đáng yêu, khi vui vẻ thì nhu mì như nước, nhưng khi quật cường lên thì miệng mồm rất lanh lợi, đôi khi ôn nhu như cừu nhưng đôi khi lại gian xảo như hồ ly, đôi khi đáng yêu nghịch ngợm như thỏ nhỏ nhưng đôi khi lại táo bạo như một con sói lộ ra móng vuốt sắc bén, hận không thể ăn luôn con mồi.
Trữ Huyễn không biết một nữ nhân lại có thể biếng hóa nhiều như vậy, tuy chỉ mới gần cô có một ngày nhưng hắn lại thấy được cô gái này biến hóa nhiều tới vậy, lúc vừa tới thì nhát gan sợ phiền phức, sau đó lại tỏ ra khinh thường hắn, vậy mà cô lại có thể làm ra đồ ăn ngon tới vậy, khi bọn họ xảy ra nguy hiểm cô cũng rất trầm ổn dũng cảm khác thường, đối mặt với người bị thương cô cũng là ngoài cứng trong mềm, Trữ Huyễn không khỏi nghi hoặc trong lòng, rốt cuộc thì đâu mới là Tô Tiểu Mạt thật sự?
Nhưng vì sao khi nhìn cô như vầy hắn lại có cảm giác cứ tiếp tục nhìn thế này mãi thì thật tốt, hắn cảm thấy nữ nhân này khơi gợi ra sự tò mò vô hạn trong hắn, có thể khiến cuộc sống của hắn vui vẻ hơn, khiến trái tim vốn yên bình của hắn xuất hiện ham muốn chiếm hữu chưa từng có, người phụ nữ như vậy Trữ Huyễn cảm thấy sợ, nhưng cô tựa như cây thuốc phiện vậy, chỉ trong một ngày đã có thể đem trái tim của hắn làm nó bốc cháy, Trữ Huyễn cảm thấy cuộc sống thật kì diệu,1 một số người cho dù nhìn cả đời thì vĩnh viễn chỉ là người xa lạ, nhưng có một số người chỉ cần liếc mắt một cái liền trầm luân.
Tô Tiểu Mạt không nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt Trữ Huyễn, cô chỉ chuyên tâm vào vết thương của Lưu Tà, sau khi chuẩn bị hết thảy, Tô Tiểu Mạt nhìn cái giường tràn ngập vết máu, trong lòng nghĩ cũng không nên để tên này cứ nằm như vậy mà ngủ được, hơn nữa cái giường này còn là của cô, nghĩ tới đây cô liền xoay người, ôm thắt lưng của Lưu Tà, sau đó nâng hắn sang một bên, thay ra giường mới.
Trữ Huyễn nhìn động tác của Tô Tiểu Mạt thì nhíu mày, chân nhấc lên muốn tiến về phía cô, nhưng hắn vừa đi tới thì Tô Tiểu Mạt đã bị một cái tay nắm chặt, sau đó ngã vào lòng của Lưu Tà.
Mặt của Tô Tiểu Mạt đập thẳng vào ngực của Lưu Tà đang nằm trên giường, cảm nhận được thắt lưng của mình bị một vòng tay ôm chặt, Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Lưu Tà vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, miệng thì nỉ non, "Đừng đi".
Tô Tiểu Mạt nháy mắt hai cái nhìn về phía Lưu Tà, tên này đang nói mớ sao? Nghĩ tới đây cô liền muốn giãy khỏi vòng tay của hắn nhưng lại phát hiện ra tên này dùng lực rất lớn, lưng của cô cũng sắp bị hắn siết tới gãy luôn rồi, nhưng hai mắt hắn vẫn nhắm chặt như trước.
"Thì ra cô thích nằm ngủ như vậy" Trữ Huyễn châm rãi nói, trong giọng nói có một tia trào phúng cùng cảm xúc nào đó không rõ, sau đó từ từ tiến lên, nâng tay dùng sức kéo Tô Tiểu Mạt ra khỏi Lưu Tà.
Tô Tiểu Mạt nâng mắt nhìn về phía Trữ Huyễn, cánh tay bị hắn niết rất đau, nhưng cái eo lại không thể rời khỏi vòng tay của Lưu Tà, ngược lại lực bên hông càng lúc càng chặt, đã vượt qua phạm vi chịu đựng của cô.
"Này, hai người mau buông tay ra, nếu không tôi sẽ tàn phế đó" Tô Tiểu Mạt thấp giọng quát, hai tên này tính đem cô làm dây kéo co à.
"Đừng đi" Lưu Tà lẩm bẩm trong miệng, khóe môi mím chặt, có thể nhìn thấy hiện tại hắn đau tới mức nào, khuôn mặt đỏ bừng, khóe môi cũng trắng bệt.
Trái tim của Tô Tiểu Mạt mềm nhũn, dịu dàng nói, "Được, tôi không đi"
Vừa nói xong liền cảm nhân được cánh tay siết chặt eo cô buông lỏng, Trữ Huyễn nhân cơ hội này dùng sức kéo một cái, Tô Tiểu Mạt liền bị hắn ôm vào trong lòng, mà tay của cô lại bị Lưu Tà nắm chặt.
Tô Tiểu Mạt có chút bất đắc dĩ, chuyện gì vậy trời? Cô vừa thoát được một ổ hồ ly này, xoay người một cái liền rơi vào ma trảo của con hồ ly khác là sao.
"Hai người có thôi ngay đi không?" Tô Tiểu Mạt nhất thời mất hết kiên nhẫn, dùng sức giật cánh tay lại, muốn giãy khỏi cái tay của Lưu Tà, tay kia dùng sức đẩy Trữ Huyễn ra, muốn rời khỏi vòng tay của hắn.
Khóe miệng của Trữ Huyễn gợi lên một nụ cười tà mị, "Bây giờ cũng không còn sớm, tôi cũng mệt rồi, không phải em nói muốn tôi lên giường ngủ sao? Em không phải cũng rất mệt sao? Tôi thấy ba người chúng ta cùng ngủ đi, tôi không ngại đâu"
Trữ Huyễn vừa dứt lời liền nhẹ nhàng đẩy một cái, Tô Tiểu Mạt liền ngã lên giường, hắn cũng thong thả nằm bên cạnh cô, Tô Tiểu Mạt trực tiếp nằm giữa hai con hồ ly này, trong lúc ngủ mơ Lưu Tà vẫn ôm chặt cánh tay của Tô Tiểu Mạt, chưa tỉnh lại.
Trữ Huyễn nghiêng người nằm một bên, nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của Tô Tiểu Mạt, khóe môi nhếch lên ý cười tà mị, nhắm hai mắt lại vừa lòng ngủ.
Tô Tiểu Mạt ảo nảo nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng khó chịu, bây giờ cô giống như cá nằm trên thớt vậy, mà hai con hồ ly này lại nhìn cô giống như hổ rình mồi vậy, không chừng hồi nữa hai tên này nổi điên lên liền thông đồng nhau ăn cô tới khúc xương cũng không còn, nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt liền thấy ủy khuất, quyệt miệng, trừng mắt nhìn hai con yêu nghiệt nằm hai bên trái phải cô,ánh mắt giết người, trong lòng cô lúc này thật hận không thể làm hai tên này biến mất đi.