Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chương 36: Anh là đồ bại gia chi tử




“Đưa cho tôi” khóe môi Trữ Huyễn mím lại, nhìn không ra cảm xúc, hai tròng mắt híp lại, sắc mặt bình thản, chỉ nhẹ giọng nói nhưng bên trong lại ẩn chứa khí thế không thể cự tuyệt.

Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Huyễn như thế thì hoảng, không lẽ hồi nãy mình ra tay nặng quá khiến hắn nổi giận rồi? Nhưng mà, nhìn thế nào cũng thấy không giống là giận, Tô Tiểu Mạt đột nhiên có cảm giác mình gây họa lớn rồi, nhưng cô có khi nào nhận thua sao? Vội vàng ngẩng đầu lên, đưa thì đưa, nếu tên này dám động tay động chân với cô thì đừng trách cô không khách khí.

Nghĩ tới đây Tô Tiểu Mạt lập tức đưa tay mình ra, “Đây”.

Trữ Huyễn nhìn cái tay đưa ra của cô, thanh âm có chút trầm thấp nói, “Không phải cái tay này, cái tay đánh tôi ấy”.

“Đây” Tô Tiểu Mạt đưa cánh tay đang đau giấu phía sau lưng nãy giờ ra, quơ trước mặt hắn, cô muốn thử coi hắn tính làm gì.

Trữ Huyễn vươn tay, ngón tay khớp xương rõ ràng, thon dài thẳng tắp, mỗi một ngón tay đều là hoàn mĩ trong hoàn mĩ, đôi bàn tay như thế đúng là kiệt tác mà thượng đế ban tặng, tay cửa hắn to gấp đôi tay của Tô Tiểu Mạt nhưng nhìn lại đẹp như thế.

Tô Tiểu Mạt nhìn cái tay đang tiến lại gần của Trữ Huyễn, hắn đem tay nắm chặt cái tay vì đánh hắn mà sưng đỏ, lòng bàn tay ấm áp của hắn tiếp xúc với cái tay đau rát của cô tạo ra cảm giác thật kì diệu.

Trữ Huyễn nâng tay cầm tay của Tô Tiểu Mạt lên ngắm nghía, thấy tay cô sưng đỏ thì trách, “Sao lại dùng sức như vậy? Nhìn xem, đỏ cả rồi”.

Vừa nói vừa dùng tay ấn nhẹ vào tay cô, âm thanh vẫn mị hoặc lòng người như vậy.

Tô Tiểu Mạt hiển nhiên bị Trữ Huyễn làm cho kinh ngạc, cô thà rằng hắn giận dữ chửi ầm lên hay là không phục mà ồn ào một chút chứ không phải như thế này, một Trữ Huyễn nhu tình như vậy đúng là rất sát gái nhưng lại làm Tô Tiểu Mạt cô đầu hàng tại chỗ, cô rốt cục làm gì khiến dây thần kinh hắn chạm tới mức này vậy trời? Sao có thể biến hắn thành một tên thích bị M, đánh hắn hắn lại còn đau lòng mà nâng tay cô.

Tô Tiểu Mạt dùng vẻ mặt kì quái nhìn Trữ Huyễn, cô vươn tay ra sờ trán hắn, “Này, đừng nói là anh bị tôi đánh nên điên rồi nha, tôi nhớ là đánh mông chứ có đánh vào đầu anh đâu!”

“Ngoại trừ tôi ra cô còn đánh mông của ai nữa?” Trữ Huyễn nâng mắt nhìn Tô Tiểu Mạt, đôi mắt hoa đào tà mị câu lên, cười như không cười nhìn cô.

“Tôi cũng không biến thái như anh nên mới chỉ thử nghiệm với mình anh thôi” Tô Tiểu Mạt không khỏi quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, nhưng cô đột nhiên nghĩ tới sao vừa rồi sau khi đánh hắn cong cô lại thấy ánh mắt hắn nhìn cô có gì đó sai sai, bộ mông hắn không đau sao?

“Tôi không cho phép cô biến thái với người khác nữa, nhưng cho phép cô biến thái với tôi, biết không?” Trữ Huyễn tiếp tục vuốt ve cái tay sưng đỏ của Tô Tiểu Mạt, nhẹ giọng nói.

“Ừ” âm thanh như muỗi kêu của Tô Tiểu Mạt vang lên, nhìn tên này bị cô đánh mông lại có phản ứng như thế khiến cô cũng rất kinh hoảng, sau này cho tiền cô cũng không dám đánh mông người khác nữa đâu, cái này đúng là chuyện tìm ngược mà, cúi đầu nhìn bàn tay sưng đỏ của mình, không biết là đánh hắn hay là tự đánh mình đây.

“Hai người tán gẫu xong rồi chứ?” Lưu Tà nãy giờ ngồi xem kịch cũng không nhịn được sâu kín nói.

Tô Tiểu Mạt chuyển mắt nhìn Lưu Tà, hắn đang híp mắt nhìn lại, nhìn chằm chằm vào hai cái tay đang nắm chặt của hai người, khóe miệng gợi lên một nụ cười đầy ý vị.

“Nếu hai người không dừng lại thì một hồi nữa nhặt xác tôi luôn đi” thanh âm của Lưu Tà có chút trầm thấp mang theo đáng thương, hơi thở mong manh không nói thành lời.

Tô Tiểu Mạt rút cái tay đang bị Trữ Huyễn nắm chặt, vội vàng bước về phía giường.

Trữ Huyễn lại mạnh mẽ vươn tay kéo cô lại, “Yên tâm, anh ta không chết được đâu”.

“Nhưng tôi đã đồng ý lấy viên đạn ra giúp anh ta” Tô Tiểu Mạt nhìn máu dính đầy cả dra giường, trong lòng nghĩ kiếp trước chắc chắn cô thiếu nợ hắn rồi nên bây giờ mới hành cô như vầy đây.

“Được, vậy em bôi thuốc cho tôi trước đã” ngón tay của Trữ Huyễn như có như không xẹt vào lòng bàn tay của Tô Tiểu Mạt, truyền tới cảm giác tê dại, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà, “Em cho là mông của tôi làm bằng sắt à? Em xuống tay nặng như vậy tôi cũng đau lắm đó”

“Đáng đời” Tô Tiểu Mạt không thèm đồng tình tên này đâu, nếu cô dễ dàng cảm thấy hắn đáng thương thì từ nay về sau cô không thể ngẩng đầu lên trước mặt hắn được nữa (ý là anh sẽ lợi dụng cơ hội mà ăn hiếp chị dài dài).

“Đươc, là lỗi của tôi, nhưng em đánh tôi ra nông nỗi này thì em cũng phải chịu trách nhiệm bôi thuốc chứ” Trữ Huyễn xụ mặt, âm thanh mếu máo.

“Không thích” Tô Tiểu Mạt kiên quyết từ chối.

“Tôi mặc kệ, em lấy viên đạn ra cho hắn vậy sao không bôi thuốc cho tôi?” Trữ Huyễn nắm chặt tay Tô Tiểu Mạt, không chịu buông tha nói.

“Anh ta có trả thù lao cho tôi, anh có không?” Tô Tiểu Mạt nhíu mày, đương nhiên nói.

“Em muốn bao nhiêu tôi sẽ cho em” vẻ mặt của Trữ Huyễn cũng rất tỉnh (nếu bạn Trữ Hằng ở đây chắc chắn sẽ chửi ầm lên cho coi)

“Tôi cũng không tham đâu, cũng không muốn nhiều lắm, đem bốn mươi vạn của anh cho tôi là được rồi” Tô Tiểu Mạt vươn bốn ngón tay ra nhìn Trữ Huyễn nói, hừ, giá thị trường của cô rất tốt đó, nếu muốn cô bôi thuốc thì đương nhiên phải xì ra không ít rồi.

“Quả nhiên không tham” Trữ Huyễn tà mị cười, buông cánh tay của Tô Tiểu Mạt, “Tôi chờ em bôi thuốc”.

“Thành giao” Tô Tiểu Mạt nâng tay đập một cái thật vang vào lòng bàn tay hắn, xoay người đi về phía Lưu Tà, trong lòng nghĩ đâu phải chỉ có Trữ Huyễn biết giữ của đâu, Tô Tiểu Mạt cô cũng rất biết vơ vét tiền bạc đó nha.

“Để tôi xem xem” Tô Tiểu Mạt tiến lên, thân thể có chút hướng về phía trước kiểm tra vết thương ở đùi trong của Lưu Tà.

Bởi vì vết thương ở trên đùi nên miện vết thương đã kết vảy dính hỗn độn máu và thịt, bên trên vẫn còn chảy máu.

Mà Trữ Hằng thì đang ôm hai cái túi đầy tiền cười tủm tỉm đi vào nhìn Lưu Tà đang nằm trên giường, “Vừa đủ bốn trăm vạn”.

Vừa mới nói xong lại nhìn thấy Tô Tiểu Mạt đang đưa lưng về phía hắn ngồi trên giường, hai chân của Lưu Tà lúc này đang mở lớn, thân thể của Tô Tiểu Mạt lại cúi về phía trước, nhìn từ góc độ của hắn không khỏi suy nghĩ bậy bạ, nghĩ tới đây vui sướng trong lòng hắn tự nhiên bay hết, trong lòng tức giận không thôi, vội vàng quăng gói tiền xuống đất.

Tô Tiểu Mạt xoay người nhìn bộ dạng hưng phấn của Trữ Hằng, khuôn mặt hưng phấn tới đỏ ửng lên, nụ cười sáng lạng, cho dù bây giờ là buổi tối cũng không thể che giấu được khuôn mặt đẹp như thần Apolo của hắn.

“Đưa phần của tôi đây” Tô Tiểu Mạt nâng tay nói.

“Yên tâm, cũng không thiếu của cô đâu” bộ mặt của hắn tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn rất thong thả khui gói tiền ra, lấy ra một xấp tiền, chậm chạm nhét vào lòng cô.

“Không đủ, tới tám mươi vạn lận” Tô Tiểu Mạt cúi đầu nhìn xấp tiền, dù cô không có đếm nhưng liếc mắt một cái cũng biết trong tay có bao nhiêu tiền, lắc đầu nói.

“Sao lại không đủ, chẳng phải phần của cô chỉ có bốn mươi vạn sao?” Trữ Hằng ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, trình độ toán học của hắn cũng không có kém đâu.

“Phần của Trữ Huyễn nữa, hắn cho tôi rồi” Tô Tiểu Mạt mỉm cười nhìn Trữ Hằng.

“Cái gì?” Trữ Hằng giống như vừa bị sét đánh trúng, kinh ngạc quay đầu nhìn Trữ Huyễn, “Anh… anh…”

“Đúng, đưa phần của anh cho cô ấy đi” Trữ Huyễn lười biếng tựa vào cạnh cửa.

“Anh là đồ bại gia chi tử, bốn mươi vạn đã khiến tôi đau chết được rồi, anh lại còn đồng ý cho người ta thêm bốn mươi vạn nữa, sao anh không giết tôi luôn đi?” Trữ Hằng vội vàng sải bước tới trước mặt Trữ Huyễn, quát lớn.