Mẹ Kế - Linh Nhân Thịnh Thế

Chương 62: CHUYỆN CŨ (MẸ KẾ)




"Trong mắt tôi, thắng không phải quan trọng nhất. Quan trọng là... tôi sẽ không để lỡ bất cứ cơ hội nào để đạt được thứ tôi mong muốn. Cho dù phải đối mặt với thứ gì, tuyệt không chùn bước. Vậy còn cô, Dịch Diệp Khanh?"...

"Vậy còn cô..." Giọng nói Giang Nhược Trần nhẹ nhàng êm ả, tựa như lông vũ bay lướt qua đáy lòng. Mà Dịch đại tiểu thư tựa như mặt hồ phẳng lặng bị ai đó ném đá vào làm xao động cả một vùng... Trước đây cô có thể ngụy trang mình lạnh lùng thờ ơ, nhưng lớp vỏ ấy đã rơi xuống. Khoảng cách hai người gần đến nỗi cô có thể ngửi được hương thơm mê người kia. Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh sao, Dịch Diệp Khanh không thể dời mắt khỏi. Cô chăm chú ngắm thật lâu, tựa hồ đã lạc trong đôi mắt ấy. Dường như có thứ gì đó không ngừng thúc giục cô đến gần người kia hơn. Giờ phút này cô không còn là thiên kim tiểu thư của Dịch gia nữa, giờ này cô không còn là con của ba nữa...

Lúc này Dịch Diệp Khanh chỉ muốn quên đi hết thảy, để mặc bản bản thân sa vào vũng lầy. Không có thân phận ngăn cách, không có đạo đức ràng buộc. Làm điều mình muốn làm, nói điều mình muốn nói. Không cố kỵ điều gì cùng người đối diện thân mật. Nhưng cô nào phải là Lê Nặc, có thể liều lĩnh theo đuổi tình yêu. Cô càng không phải là Tần nhị tiểu thư gan to mật lớn muốn làm gì thì làm. Nói cho cùng, cô chỉ là một con rùa đen mang cái mai cồng kềnh trên mình, bề ngoài cứng rắn, bên trong nhu nhược. Người như vậy không thể chịu đựng nổi một kích.

Dịch Hàn Khiêm đã từng là "lá chắn" của cô. Bất kể là Dịch Diệp Khanh làm chuyện thái quá cỡ nào, ba cô đều có thể trở thành tường đồng vách sắt bảo vệ cô. Mà nay, không còn ba ba che chở. Nếu một mai vị đại tiểu thư này gặp chuyện bất trắc ắt hẳn sẽ trốn chui trốn nhủi trong "mai rùa" của mình...

Giang Nhược Trần biết rõ tính nết nhát như cáy của Dịch Diệp Khanh nên vẫn luôn kiên nhẫn thăm dò, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được "tình" của Dịch Diệp Khanh. Nhưng mỗi khi tiến gần từng bước, oắt con này lại chạy càng xa thêm. Không biết đứa nhóc này là "gỗ mục không thể khắc" hay là cố ý giả ngây giả dại.

Dịch Diệp Khanh không phải một lần, hai lần mà những ba lần trốn tránh làm Giang Nhược Trần từ từ mất đi kiên nhẫn để "chờ đợi". Nếu muốn nhóc con này chủ động ra trận, hẳn là chờ đến lúc "món mầm đá" được dọn ra. Vẫn theo tiêu chí "địch bất động ta bất động", lần đầu tiên Tổng giám đốc Giang phá vỡ quy tắc. Công khai hay ám chỉ cô đều tung ra hết. Thấy thiên kim tiểu thư Dịch từ từ đến gần, sắp nhảy vào bẫy mà mình đặt ra, cô nào ngờ giữa đường lại xuất hiện con kì đà cản mũi. Bất thình lình có người hét một tiếng, "ĂN CƠM!"

Thân thể vốn sát vào nhau chợt như giật điện, Dịch Diệp Khanh vội vàng lùi về sau. Giang Nhược Trần đã quá quen thuộc với màn này. Mặc dù đã dự liệu trước điều này, nhưng cô không thể chống cự lại cảm giác cay đắng đang bao phủ lấy trái tim cô. Nếu sớm biết người này là quỷ nhát gan, mình vẫn lựa chọn thích sao? Nhìn chăm chú vào bóng lưng dần xa, ký ức dường như quay về tối mùa hè năm ấy...

Có lẽ Dịch đại tiểu thư đã quên từ lâu chuyện cô từng hứa với một chị gái, đồng ý đưa chị ấy một nửa mái ấm của mình. Nhưng kẻ nói điều này vẫn chưa thể đảm đương nổi những lời hứa hẹn đó. Đến hôm nay, ký ức cũ kỹ này dường như vẫn còn mới mẻ với Giang Nhược Trần, e rằng cả đời này cô không thể nào quên.

Giang Nhược Trần nhớ lần đầu mình bước vào Dịch gia. Thuở bé, lúc cô đồng thời mất đi hai người thân nhất của mình, Dịch Hàn Khiêm đã mang cô về Dịch phủ để nuôi dưỡng. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy căn phòng lớn như vậy, khu vườn xinh đẹp như vậy, còn có một bé gái khả ái mang chiếc váy màu hồng đang chạy quanh bên những khóm hoa.

Thời điểm đó, thiên kim tiểu thư Dịch, vóc người nho nhỏ, khuôn mặt múp máp, nhón ngón chân mải miết chạy theo con bướm trắng. Chỉ chớp mắt tất cả lực chú ý đều bị tiểu cô nương này thu hút, Nhược Trần như quên đi nỗi đau mất người thân. Cô nhóc đang chạy theo con bướm ấy bỗng nhiên quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ. Không biết bé thấy gì mà lại ngừng đuổi theo con bướm ấy, bé xoay lưng chạy về phía người đang đứng ngây ngốc.

"Chị ơi, chị là ai vậy?" Cô bé miệng còn hôi sữa ngây thơ hỏi, không có chút đáng ghét khó ưa nào như đại tiểu thư bây giờ. Dáng vẻ bé bé hồng hồng, ai nhìn cũng thích, cũng không sợ người lạ. Không đợi "chị" phản ứng, cô bé kéo tay chị chạy theo con bướm. Cuối cùng, con bướm mệt mỏi, không muốn giằng co thêm nữa, bó tay chịu trói, để hai cô nhóc bắt.

Vốn tưởng rằng "vật nhỏ" ấy sẽ nhận tội. Vì lúc trước, Tiểu Nhược Trần từng chính mắt nhìn thấy em trai của cô bắt một con chim sẻ rồi vọc nó cho đến chết. Không ngờ nhóc con bên cạnh này lại thận trọng giữ cánh bươm bướm, lẩm bẩm, "Mẹ ngã bệnh, Tiểu Dịch thật đau lòng. Nếu mẹ bướm bị thương, bướm con nhất định rất đau khổ. Vậy nên chị à, chúng ta thả nó nhé..." Ngay lúc đó Giang Nhược Trần nhìn thấy con bướm vỗ cánh bay khỏi, cô chợt cảm thấy cô bé kia thật giống như một thiên thần nhỏ đáng yêu. Nếu cô biết về sau đứa bé này sẽ trở thành "ma vương" của mình, không biết cô còn nghĩ như vậy không. Nhưng mà trên đời làm gì có "nếu như". Chữ "tình" là một điều kì diệu của thế giới. Gặp nhau phút chốc có thể quyết định số phận cả đời. Giang Nhược Trần không biết rõ từ lúc nào mình đã thích cô nhóc bướng bỉnh nhưng thiện lương, tùy hứng nhưng nhát gan này. Có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy người ấy thì duyên phận đã bắt đầu...

Hồi ức đã phủ đầy bụi một khi mở ra nó giống như thác lũ cuồn cuộn, cuốn lấy toàn bộ mạch suy nghĩ của Giang Nhược Trần. Buổi chiều hôm ấy, lần đầu tiên Giang Nhược Trần khóc lóc về nỗi đau mất người thân với người xa lạ. Mà người kia còn là một đứa nhóc không hiểu chuyện. Ký ức dường như dừng lại lúc đứa bé kia lau nước mắt cho mình, dõng dạc nói, "Chị đừng khóc, em trai không còn cũng không sao, có em làm em gái chị nè. Mẹ không còn cũng không sao, em chia cho chị một nửa mẹ em. Ba em cũng chia cho chị luôn. Và nhà của em là nhà của chị..."

Giọng nói còn non nớt như vậy đã in sâu vào lòng Giang Nhược Trần. Mãi đến lần thứ hai nhìn thấy người này, tình cảm chôn giấu trong lòng cô như dòng dung nham nóng bỏng phun trào từ núi lửa. E rằng đứa nhóc kia từ lâu đã quên đi hứa hẹn của mình. E rằng nhóc ấy không dũng cảm như mình tưởng tưởng. E rằng nhóc ấy vẫn xem mình là kẻ thù đoạt cha. Nhưng tất cả đều không quan trọng. Thích một người không cần lý do, cũng có thể vì có rất nhiều lý do. Vì vậy Giang Nhược Trần lựa chọn tiếp tục dấn thân vào tên tiểu quỷ nhát gan này.

"Dịch Diệp Khanh, là cô nợ tôi, là cô nói muốn chia một nửa mái ấm của mình cho tôi, cô muốn trốn ư? Không có cửa đâu!" Giang Nhược Trần hừ lạnh một tiếng, híp mắt nhìn cánh rừng không người, "Cô đừng mơ trốn khỏi được bàn tay của tôi!"

Tất nhiên là tên "quỷ nhát gan" đang chạy trốn không thể nào nghe được lời nói hào hùng này. Đại tiểu thư chạy thẳng một mạch, ngay cả đầu cũng không dám ngoái lại. Về đến nông trang, có lẽ là đến giờ ăn trưa, từng tốp người lần lượt trở về. Với Dịch đại tiểu thư đang hoảng sợ mà nói, ở nơi có người, cảm giác thật an toàn, rời xa yêu phụ mới là trân quý sinh mạng mình. Vừa trải qua mạo hiểm, trong đám đông chen chúc nhau, cô không nghĩ đến đụng phải người quen cũ.

Đã trải qua "nghe lén" và "áo tắm" gặp lại tổ hợp "Xà Lê", "Gia Tần", không tránh khỏi muốn chế nhạo hai cặp này một phen, nhưng lúc này đại tiểu ngoài sợ chỉ có sợ...

"Bên ngoài lạnh lắm hả? Sao Tiểu Dịch run dữ vậy?"

"Có... Có hả?" Dịch Diệp Khanh run rẩy trả lời, làm bốn người lo lắng không thôi, nhưng chị em thân thiết của cô rất thấu hiểu lòng người, ngay lập tức đoán được đại tiểu thư sợ sệt điều gì, liền hỏi, "Tiểu Dịch, Tổng giám đốc Giang không phải làm gì với cậu..."

Lê Nặc nhìn chằm chằm thiên kim tiểu thư Dịch từ đầu xuống đuôi , sau đó nhỏ giọng thỏ thẻ, "Không phải đúng không, Tổng giám đốc Giang không giống như loại sếp mê gái ha..." Dịch đại tiểu thư quay sang nhìn chăm chăm đôi mắt đó, đầu tiên là giật mình, sau đó lại nghe đến ba chữ "Giang Nhược Trần" toàn thân run bần bật.

"Tiểu Nặc, cho dù sếp chúng ta cô đơn, cũng không đến nỗi bụng đói ăn quàng, lựa miếng thịt lừa này, vừa bướng bỉnh vừa ngang ngạnh!" Nói xong, "Tần Nhị Thế" một tay dắt Dịch Diệp Khanh đến bàn vuông ngay phía trước, một tay kéo người cao gầy bên cạnh, cười nói, "Tiểu Dịch, take it easy, Tổng giám đốc Giang tuy nghiêm khắc một chút, nhưng nhìn thế nào cũng không giống loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm cả, muốn nói cô ấy làm chuyện vậy với cậu... Thà tớ tin cậu đối với cô ấy... Ừ? Câu hiểu không?" Bị chạm phải chỗ đau, cô không nói gì, chỉ cắm đầu ăn cơm trắng trong chén. Nghe bốn phía cười cười nói nói, lòng cô tràn đầy sợ hãi. May mắn ăn hết bữa cơm, người phụ nữ khiến nàng vừa yêu vừa sợ không hề xuất hiện.

Ăn uống no nê, ai nấy đều tự tìm tiết mục, như ong vỡ tổ. Người có gia thất bắt đầu chơi với người lẻ loi. Dịch Diệp Khanh cảm thấy mặt mình không đủ dày để đi làm kỳ đà cản mũi, một thân một mình đi dạo bên ngoài thư thái đầu óc một chút. Mắt liếc nhìn Tổng giám đốc Giang đi ngủ rồi cô mới dám rón rén về phòng. Quả nhiên người nọ đã nhắm mắt nằm ở trên giường, tất nhiên người ta có ngủ thật hay không, thiên kim tiểu thư Dịch không thể nào biết rõ được, chỉ có thể mặc định là người ta đã ngủ rồi. Để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Giang Nhược Trần, Dịch Diệp Khanh xưa nay yêu thích sạch sẽ phải tắm rửa qua loa, cô cũng không dám ngủ trên sàn nhà thật. Nghe nói nơi này "vô cùng tốt", muỗi lớn bằng cả con ruồi, còn chưa nói đến một số sinh vật lạ khác nữa. Nếu bị cắn một phát mà mắc bệnh dịch hay gì đó, không những mang vạ vào thân mà còn bị mấy người kia cười nhạo.

Cách Giang Nhược Trần cả thước, Dịch Diệp Khanh lặng im nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà trắng như tuyết, tai lắng nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của người ấy. Ánh trăng mờ mờ len lỏi qua cửa sổ chiếu vào phòng. Không biết qua bao lâu, khi cô lần nữa xác định người kia không giống như giả vờ ngủ, mới xoay người nhìn lưng Giang Nhược Trần, tay trái khẽ đưa lên như muốn chạm vào lưng người ta, chỉ là phút cuối cùng dừng tại không trung, phiền muộn hóa thành tiếng thở dài.

"Giang Nhược Trần, bất luận là cô mục đích gì tiếp cận Dịch gia, bây giờ tôi không hận cô, cũng không... Từ nay về sau chúng ta làm bạn nhé? Ai cũng không trêu chọc ai... Cô không nói gì, tức là đồng ý rồi ha? Bạn bè..." Không thể có ý nghĩ không nên với bạn bè, thấy người nọ không có phản ứng gì, bèn tự mình gật đầu. Ngay khi Dịch Diệp Khanh nhắm đôi mắt lại, trong bóng tối, một đôi mắt khác từ từ mở ra...