Mẹ Kế Là Nam Nhân

Chương 17




“Nói, Tại Trung ở nơi nào?” Duẫn Hạo chạy tới phủ Tể Tướng, vô cùng tức giận giống như một con dã thú, nhấc kiếm đại khai sát giới, lúc này hắn nắm lấy một kẻ đã bị đánh đến trọng thương nhấc lên, hung tợn hỏi.

“Người đó…… ở… thư phòng…. Tể tướng đại nhân…” Run rẩy chỉ phương hướng, kẻ kia cảm thấy tay chân lạnh như băng, da đầu tê dại, trong đời hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế này, ánh mắt của nam nhân này thực sự lãnh khốc cùng tàn bạo.

Một kiếm giết chết kẻ kia, Duẫn Hạo vội vàng hướng về phía gã đã chỉ chạy tới.

Hành động của hắn cũng khiến cho Hữu Thiên cùng Tuấn Tú theo sau không khỏi ngỡ ngàng.

“Tôi…. tôi cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua bộ dáng như vậy Duẫn Hạo ca…” Hữu Thiên thì thào.

“Buông! Buông! Tên vương bát đản này!” Cách đó không xa bất ngờ truyền tới tiếng kêu gào của tiểu hài tử.

Vì thế, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu ra vấn đề, nhanh chóng chạy tới hướng phát ra tiếng kêu gào của Xương Mân.

Duẫn Hạo tức giận đá văng cửa phòng của Lí Tú Mãn, nhìn rõ tình huống bên trong, ánh mắt càng trở nên băng lãnh, toàn thân tỏa ra hàn khí cùng cảm giác áp bách làm cho người ta không rét mà run.

Chỉ thấy Tại Trung lúc này bị Lí Tú Mãn đặt dưới thân, nửa thân trên tuyết trắng đã lộ ra ngoài, mà Lí Tú Mãn lúc này đang mải mê liếm láp cần cổ của cậu.

Nghe được thanh âm cửa phòng bị người ta đá văng, Lí Tú Mãn bất mãn ngẩng đầu, nguyên bản muốn giáo huấn kẻ dám phá ngang chuyện tốt của lão, bất quá khi nhìn kĩ người đứng trước mặt, toàn thân không tự chủ mà rét run.

Trịnh Duẫn Hạo….sao lại trở nên đáng sợ như thế…

Duẫn Hạo kéo theo trường kiếm đã nhuốm một màu đỏ, từng bước, từng bước, chậm rãi tới gần Lí Tú Mãn.

Lí Tú Mãn nghĩ muốn phản kháng, muốn chạy trốn, lại phát hiện ra hai chân mình giống như bị đóng đinh tại chỗ, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể run rẩy nhìn Duẫn Hạo đang tiến tới gần.

Duẫn Hạo dễ dàng đem Lí Tú Mãn nhấc lên, sau đó hướng mặt của lão tung một nắm đấm.

Lực đạo to lớn kia liền đánh gãy cái cái răng của Lí Tú Mãn.

Duẫn Hạo nhìn Tại Trung bị đối đãi như vậy đã hoàn toàn mất đi lý trí, giờ phút này hắn chỉ biết không ngừng ra quyền, đem Lí Tú Mãn đánh đến bầm dập, đầu rơi máu chảy, đem hết tức giận của hắn phát tiết.

“Duẫn.…Duẫn Hạo…” Tại Trung khẽ mở miệng gọi tên hắn, đem một chút lý chí của Duẫn Hạo kéo lại.

Đến lúc này hắn mới buông tha kẻ đã bị đánh đến không ra hình người, cởi áo khoác che lên thân thể Tại Trung, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

“Không sao rồi, Tại Trung, không sao rồi …” Trong mắt Duẫn Hạo lúc này tràn ngập ôn nhu nhìn Tại Trung.

“Duẫn Hạo, đệ sợ….” Cậu dựa sát vào người hắn, hưởng thụ hơi ấm quen thuộc, Tại Trung thầm nghĩ giây phút này hảo hảo mà ỷ lại Duẫn Hạo.

“Ngoan, có ta ở đây, không sao đâu….”Khẽ vỗ về, Duẫn Hạo hướng trán Tại Trung hôn nhẹ như an ủi, hai tay cũng ôm chặt người trong lòng mình.

Nhìn cậu yếu ớt dựa vào ngực mình, Duẫn Hạo ở trong lòng thề rằng từ nay về sau nhất định sẽ không để Tại Trung phải chịu thương tổn, hắn nhất định sẽ yêu thương cậu, làm cho cậu cả đời hạnh phúc.

“Duẫn Hạo, chúng ta về nhà được không…?” Tại Trung đưa ra yêu cầu, hắn lập tức đồng ý, dù sao hắn cũng không muốn đứng ở nơi này nữa.

“Hảo, chúng ta về nhà….” Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung không quay đầu li khai.

Hữu Thiên cùng Tuấn Tú ở bên kia cũng thuận lợi cứu được Xương Mân.

Lại nói tới khi hai người bọn họ chạy tới cứu Xương Mân, thấy một kẻ có vẻ là thị vệ đang ra sức lôi kéo Xương Mân đi tới nơi nào đó, mà Xương Mân hai tay ôm chặt một cây cột sống chết cũng không chịu đi cùng hắn.

Hữu Thiên thấy thế, nhanh chóng xông lên hạ gục gã thị vệ kia, sau đó, sự tình liền đơn giản như vậy được giải quyết.

“Hữu Thiên thúc thúc, Tuấn Tú ca ca!” Xương Mân hét lên, đồng thời bổ nhào vào trong lòng Tuấn Tú.

Ân, bởi vì Tuấn Tú là đệ đệ của Tại Trung, cho nên Xương Mân liền vì thế thích Tuấn Tú…

Hữu Thiên bên cạnh vẻ mặt hắc tuyến: dựa vào cái gì gọi Tuấn Tú là ca ca mà hắn lại là thúc thúc, chẳng lẽ hắn già đến vậy sao….?

“Bởi vì thúc là bằng hữu của phụ thân, mà Tuấn Tú ca ca lại là đệ đệ của Tại Trung ca ca, xưng hô tự nhiên không giống nhau.” Nhìn ra vẻ rối rắm Hữu Thiên, Xương Mân hảo tâm giải thích.

Hữu Thiên oán niệm, Trịnh Duẫn Hạo ta phải tuyệt giao với ngươi!!!!

Ngược lại, bên Triển Phi lại không được may mắn như thế.

Triển Phi vì lo lắng cho bà nội mà phân tâm, liền bị nữ tử kia đả thương.

Mắt thấy Triển Phi sắp không chống đỡ được, khóe miệng nữ tử không khỏi nổi lên một mạt cười lạnh.

Tử y nữ tử tới gần Triển Phi, đang định bồi cho hắn một chưởng trí mạng, không ngờ tới Triển Phi đột nhiên nhảy lên, lấy tốc độ nhanh như chớp lắc mình đến phía sau nàng, một dao hạ gục tử y nữ tử.

Mà tiếp theo, Triển Phi vì mệt mỏi mà gục xuống, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngất đi.

Bởi vì đã nghe Tại Trung cùng Xương Mân nói qua cho nên Hữu Thiên cùng Tuấn Tú khi nhìn thấy cảnh tượng ở phòng giam cũng không mấy sửng sốt, hai người lập tức đem tử y nữ tử, Triển Phi cùng bà nội của hắn trở về Vương gia phủ.

Duẫn Hạo phân phó Hữu Thiên cùng Tuấn Tú giải quyết vấn đề của Triển Phi, còn hắn dẫn đầu mang theo Tại Trung cùng xương Mân hồi phủ.