Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 90: Nói nàng ta mập




Trong lòng Trương thị oán hận đem Phùng thị mắng vài lần, vừa định đùng đùng nổi giận rời đi, kết quả vừa ngẩng đầu, liền đối diện với khuôn mặt Phùng thị.

“Phùng tẩu tử....

.” Trương thị bị dọa liên tiếp lùi về sau hai bước, đặt mông ngồi trên mặt đất, cú ngã khiến nàng ta nhe răng trợn mắt.

Nhưng lúc này cũng bất chấp chuyện mình té ngã, chỉ nhớ vừa nãy bản thân trong lòng nóng giận miệng lải nhải khiến Phùng thị nghe thấy, vội vàng giải thích: “Ta, ta...”

“Ngươi không phải muốn hỏi ta vì sao cho nương Thủy Liễu cá mà không cho ngươi?”

Nhưng không chờ Trương thị trả lời, Phùng thị lại nói: “Ngươi nhìn một nương Thủy Liễu nhà người ta, dáng người chỉ một trận gió có thể thổi bay, mấy đứa trẻ mấy ngày nay là từ từ béo lên, nhìn là biết bình thường nàng không nỡ ăn không nỡ uống, để dành thứ tốt nhất cho đứa trẻ, thật sự khiến người khác đau lòng hoảng sợ.”

“Lại nhìn ngươi, eo sắp vượt qua cái vại, thấy được bình thường trong bụng giấu ăn không ít đồ, còn thiếu hai con cá? Sợ là cho ngươi hai con cá cũng không đủ ngươi nhét kẽ răng.”

Giống như hạt đậu đổ ống tre, lách cách lộp bốp một lần nói hết, Phùng thị dứt lời, giống như một trận gió rời đi.

Trương thị ở tại chỗ, cắn chặt răng, mặt vừa đỏ vừa trắng một hồi, cuối cùng mặt thành màu gan heo.

Phùng thị này!

Không cho cá thì thôi, còn nói nàng ta béo!

Còn nói lớn tiếng như vậy.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam đã sớm cười đến ngửa trước ngửa sau, còn có Trịnh thị và tất cả mọi người đang ở đó run run nhịn cười, mặt của Trương thị thật sự không nhịn được, cũng không phủi quần áo vừa rồi ngã sấp xuống dính đất, chỉ xách giỏ tre của bản thân, như chạy trốn mà đi mất.

Xem náo nhiệt cũng đã xem xong, Trịnh thị ôm giỏ tre, cũng chầm chậm từ từ đi về nhà nấu cơm.

Chỉ có Tô Mộc Lam, cười rồi lại cười, cười đến không nổi, thậm chí cảm thấy đầu có chút đau.

Phùng tẩu tử này...Thật sự không biết nên hình dung như thế nào.

Nhưng có thể khẳng định một chút, Phùng thị này, rõ ràng là một người tốt tâm lòng dạ lương thiện.

Mặc dù đối phương là có lòng tốt, rốt cuộc vô công không thể nhận lộc, con cá này nhận có chút cảm thấy bỏng tay, nhất là đối phương có chút hiểu lầm.

Chỉ vừa nhìn bộ dáng vừa rồi kia, chỉ sợ lúc này nàng nói thế nào, Phùng thị cũng sẽ không nghe, lại càng sẽ không nhận con cá này.

Tô Mộc Lam suy nghĩ hồi lâu, quyết định cứ tạm thời như vậy, chờ hôm nào cho nhà Phùng thị chút đồ ăn, coi như trả lại con cá này.

Tính toán như vậy, Tô Mộc Lam tìm một cái chậu gỗ lớn, múc nước, thả hai con cá vào đó.

Cá chép rõ ràng là mới bắt được, lúc này còn chưa chết hẳn, sau khi thấy nước trong chốc lát lung lay, quẫy dodoi trong chậu, chỉ là cái bồn này không tính là lớn, hai con cá ở trong cũng không thể bơi, chỉ di chuyển qua lại.

Nếu đều còn sống, Tô Mộc Lam tính toán hôm nay tạm thời chưa ăn, chỉ tiếp tục sử lý lòng heo trong tay.

Khi trời phía Tây được ánh nắng chiếu thành màu đỏ rực, Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ đã trở về, trong tay ôm một đống lớn thân khoai tây, tiếp theo là Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu, cầm ống trúc nặng trịch trong tay, đều tràn đầy.

“Các con giống như hẹn trước, chân trước chân sau trở về.” Tô Mộc Lam bưng chậu nước đến: “Nước phơi dưới nắng, không lạnh, các con đều rửa đi, nghỉ ngơi một lát chuẩn bị ăn cơm.”

“Nương làm xong ruột heo rồi?” Bạch Mễ Đậu dùng mũi khó nhọc ngửi, cảm thấy bản thân chưa ngửi được mùi thơm.