Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 880: Ngoại truyện 4 - Bạch Mễ Đậu, cứu mạng




Nước trà ấm áp, mặc dù sẽ không làm bỏng người khác, nhưng chén trà bằng chất liệu sứ rơi xuống như vậy, phía dưới lại là đám người chen lần xô đẩy, chỉ sợ sẽ làm ai đó bị thương.

Công chúa Trường Nhạc thầm kêu lên một tiếng không tốt, cuống quýt ló người ra tóm lấy.

Bởi vì trong lòng nôn nóng, tầm nhìn của quán trà trống trải, cửa sổ mở cũng đủ lớn, cũng đủ thấp, công chúa Trường Nhạc sau khi ló người ra như vậy, cả người liền ngã văng ra ngoài.

"Công chúa!" Cam Thảo cả kinh, sắc mặt trắng bệch.

Công chúa Trường Nhạc cũng tay mắt lanh lẹ, duỗi tay bám chặt lấy khung cửa sổ.

Nhưng rốt cuộc sức lực không lớn, căn bản không chịu đựng nổi, cả người liền trượt xuống khỏi cửa sổ từ mái hiên của lầu hai xuống dưới.

"Cứu mạng!" công chúa Trường Nhạc sợ hãi kêu một tiếng.

Thuộc hạ cũng nhận thấy được, đều thét chói tai lên.

ba người Khương Hoán Nhuận thấy thế, cũng cả kinh hết lượt.

Lúc này Bạch Mễ Đậu đang ở khoảng cách gần nhất, cũng bất chấp tất cả, lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chạy về phía quán trà kia.

"Bịch!"

Công chúa Trường Nhạc lập tức rơi xuống người Bạch Mễ Đậu.

"Ngài không có việc gì chứ." Cam Thảo sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng đỡ công chúa Trường Nhạc lên, "Hù chết nô tì rồi."

"Ta không có việc gì." công chúa Trường Nhạc kinh hồn chưa định, nhưng cũng vội vàng đứng lên, đi đỡ Bạch Mễ Đậu dưới thân chính mình "Ngươi thế nào rồi, có bị thương không?"

"Vừa rồi đa tạ Thám Hoa lang ra tay cứu giúp."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói cảm ơn." Bạch Mễ Đậu bò lên khỏi mặt đất, mơ hồ hoạt động tứ chi một chút, "Chỗ ta cũng không có lo ngại gì"

"Chẳng qua là cô nương vừa mới từ lầu hai rơi xuống, e là sẽ có sơ xuất, tốt nhất vẫn nên tìm lang trung tới nhìn một chút, trong lòng mới có thể yên tâm hơn."

"Đa tạ Thám Hoa lang nhắc nhở." công chúa Trường Nhạc vén áo thi lễ, "Tốt nhất Thám Hoa lang cũng xem đại phu một chút mới ổn."

Bị một người lớn như vậy đè ép, cho dù xương cốt không có việc gì thì hẳn là sẽ bị trầy da một chút.

"Xiêm y của Thám Hoa lang cũng bẩn rồi… Thật sự là rất xin lỗi." Khuôn mặt công chúa Trường Nhạc tràn đầy áy náy.

"Lúc trước thường xuyên đi theo đại phu, cũng hiểu sơ lược một ít về thuật kì hoàng (y thuật trung y), vừa rồi chính mình đã xem xét, cũng không có lo ngại gì, cô nương không cần quan tâm, còn về phía xiêm y này, cũng không có việc gì, đều là bụi đất, phủi đi cũng được."

Khi Bạch Mễ Đậu nói chuyện đều vỗ vỗ khắp cả người.

Phố dài trong kinh thành dùng gạch đá xanh lát đường, bởi vì hôm nay muốn dạo phố nên việc quét tước rất sạch sẽ, chỗ quán trà này cũng quét tước hàng ngày, thật sự không có nhiều bụi đất, Bạch Mễ Đậu bị đè một cái như vậy, xiêm y cũng không bẩn lắm.

Người hầu trong Lễ Bộ thấy thế cũng nhẹ nhàng thở phào, "Nếu Thám Hoa lang không có vấn đề gì thì nhanh lên ngựa đi, không được trễ canh giờ."

Dạo phố phải đi đường rất xa, khi nào kết thúc cũng không thể biết trước được, nhưng không được chậm trễ.

"Ta sẽ liền ngay." Bạch Mễ Đậu nói xong, hướng về phía công chúa Trường Nhạc chắp tay, "Cáo từ."

"Thám Hoa lang đi thong thả." công chúa Trường Nhạc được Cam Thảo đỡ, đi theo hai bước để tiễn.

Bạch Mễ Đậu xoay người lên ngựa, túm chặt dây cương, kẹp vào bụng ngựa thúc giục, đuổi kịp Khương Hoán Nhuận và Bạch Vĩnh Hòa.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, trên phố dài cũng khôi phục sự nhộn nhịp vốn có.

"Công chúa." Cam thảo thấy bốn bề không ai chú ý, thấp giọng nói, "Chúng ta vẫn nên nhanh hồi cung, tìm thái y xem xét cho công chúa một lượt đi."

Lúc này Công chúa Trường Nhạc mới thu hồi ánh mắt, gật gật đầu, "Cũng được."

Đi một mạch về cung, cho người gọi thái y đến.

Một phen xem bệnh, thái y cũng nhẹ nhàng thở phào, "Công chúa cũng không có lo ngại gì, khuỷu tay bị trầy da một chút, sát một ít thuốc dán vào sẽ tốt hơn…"

Còn chưa dứt lời, hoàng đế đã vội vã mà tới, vẻ mặt ngưng trọng, "Trường Nhạc làm sao vậy, có trở ngại gì không? Sao trẫm lại nghe nói, muội rơi từ quán trà xuống, suýt nữa không còn mạng?"

Công chúa Trường Nhạc, "……"

"Ai nghe nhầm đồn bậy vậy, nói lung tung thế? Muội không có việc gì, vừa rồi thái y cũng xem qua rồi, chỉ hơi trầy da một chút thôi, dùng chút thuốc dán là được."

Hoàng đế xem xét một phen, sau đó cẩn thận mà dò hỏi thái y, thấy quả thực đúng như lời công chúa Trường Nhạc nói, đôi mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra một chút, duỗi tay cốc nhẹ vào cái trân của công chúa Trường Nhạc, "Muội nha, thật là hù chết hoàng huynh."

"Lá gan của hoàng huynh đúng là quá nhỏ đó." công chúa Trường Nhạc thè lưỡi, tiếp đó tròng mắt xoay chuyển, "Nói đến chuyện này, hôm nay dù gì cũng nhờ Thám Hoa lang ra tay tương trợ, tuy hắn vẫn luôn nói không có lo ngại gì, nhưng muội nhìn dù gì cũng đại khái có vết thương."

"Hoàng huynh vẫn nên dặn dò thái y đi xem bệnh, thuận tiện cũng ban thưởng một phen cho ổn thỏa."

"Đây là đương nhiên rồi." Hoàng đế gật đầu, "Trẫm sẽ dặn người tiến đến thăm, lại ban thưởng một ít đồ văn phòng tứ bảo làm phần thưởng."

"Hoàng huynh thật sự keo kiệt, Bạch Thám hoa cứu tính mạng của muội, hoàng huynh chỉ muốn thưởng một ít văn phòng tứ bảo, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ chỉ khinh thường tính mạng của

ta trong lòng hoàng huynh chỉ có trị giá như vậy thôi đó."

Công chúa Trường Nhạc chu lên miệng lên nói "Chuyện này nếu truyền ra ngoài, muội biết đật thể diện ở chỗ bài bây giờ?"

"Đúng, đúng, đúng, muội nói gì cũng đúng, là trẫm suy nghĩ không chu toàn." Hoàng đế nghĩ nghĩ, nói, "Đã thế thì ban thêm chút vàng bạc châu báu đi."

"Muội nhớ rõ hoàng huynh thời gian vừa rồi mới có được hai thanh ngọc như ý, chi bằng cùng nhau thưởng đi." công chúa Trường Nhạc chớp đôi mắt một chút "Chờ hoàng huynh sai người chuẩn bị đồ vật xong xuôi, muội sẽ dẫn người cùng nhau đi tặng, sau đó nói lời cảm tạ Bạch Thám hoa về ân cứu mạng hôm nay." "Muội tự mình đi?" Hoàng đế gương lông mày lên.

Mặc dù Bạch Mễ Đậu cứu tính mạng của công chúa Trường Nhạc, nhưng công chúa Trường Nhạc là quân, Bạch Mễ Đậu là thần tử, đây vốn là bổn phận của thần tử, thưởng vài thứ cũng được, không đáng để công chúa Trường Nhạc tự mình đi.

"Đương nhiên rồi." công chúa Trường Nhạc gật đầu, cười nói hì hì, "Có lẽ hoàng huynh cảm thấy muội ham chơi phải không?" Không phải sao?

Hoàng đế chửi thầm, rốt cuộc không hề nói ra.

"Hành động này cũng là vì suy nghĩ cho hoàng huynh.

Bạch Mễ Đậu đã cứu tánh mạng của muội, muội tự mình tới nói lời cảm tạ, thứ nhất là thể hiện phong phạm của thiên gia, thứ hai cũng làm người trong thiên hạ biết được hoàng gia chính là người tri ân báo đáp, vì để giành lấy thanh danh hiền đức cho hoàng huynh, như thế không phải càng tốt hơn hay sao?"

"Nói cũng có lý." Hoàng đế nghĩ nghĩ, chỉ gật đầu, "Như thế liền cứ theo lời muội nói đi."

"Cảm ơn hoàng huynh." công chúa Trường Nhạc hưng phấn hướng về phía hoàng đế chắp tay.

"Còn khách khí gì với đại ca chứ?" Hoàng đế vỗ vỗ cái đầu nhỏ của công chúa Trường Nhạc "Chờ những tiến sĩ đó bái Khổng miếu xong, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc Quỳnh Lâm, lần này có rất nhiều thanh niên tài tuấn, trẫm nhìn bọn họ đều không tồi, đến lúc đó muội cũng cùng tiến đến, nhìn xem có người nào hợp ý mình hay không?"

"Loại yến hội này đều là văn nhân mặc khách, không thú vị chút nào."

Công chúa Trường Nhạc đầu tiên là nhăn mặt lại, tiếp đó lại nhíu mày nói, "Nhưng mà nếu hoàng huynh đã thích thì muội sẽ cố mà đi cũng được, có điều muội phải nói trước một câu, không cho hoàng huynh chỉ hôn lung tung làm loạn uyên ương, phải được muội gật đầu đồng ý mới được."

"Được, được, được, trẫm đồng ý với muội là được chứ gì"

Công chúa Trường Nhạc có thể đi tới yến tiệc Quỳnh Lâm đã là cực kì nể tình, những chuyện còn lại đương nhiên đều dựa vào nàng rồi.

Rốt cuộc đây là muội muội mà chính mình thương yêu nhất, thật sự như là đặt ở đầu quả tim vậy, nếu nàng không thích, đương nhiên không thể gượng ép được.