Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 879: Ngoại truyện 3 - Bạch Mễ Đậu, Thám Hoa lang




Tháng ba tổ chức kì thi mùa xuân, tháng tư thi đình.

Năm nay thi đình, đặc biệt thu hút ánh mắt của muôn người.

Lúc trước thi đình, những người có thể đứng ở trên đại điện đều là gian khổ học tập đọc sách nhiều năm, khuôn mặt đều khắc hoạ tang thương của năm tháng, cống sĩ tuổi tác không nhỏ, thế cho nên hoàng đế muốn chọn một người làm Thám Hoa lang, đều phải mất một thời gian dài do dự, rốt cuộc là chọn tướng quân giữa những người què nên khó khăn lắm mới có người đập vào mắt.

Nhưng lần này có sự khác biệt với những năm trước.

Thanh niên tài tuấn chỗ nào cũng có, đảo mắt một lượt, phần lớn là người trẻ tuổi đứng thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, khí phách nhiệt tình.

Ngay cả khi hoàng đế nhìn thấy tình cảnh như vậy, đều cảm thấy tinh thần chấn động.

Lúc này mới ổn mà, lúc trước những lão ông cụ non giúp việc, nhìn qua đều ảm đạm xám xịt như mồ mả, khiến toàn bộ triều đình đều như đi xuống sườn dốc vậy, thật sự không thể nhìn được.

Vẫn là nhìn thấy đám thanh niên trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy, mới có vẻ cảm thấy giang sơn trường tồn và yên ổn trong lòng.

Tâm trạng của hoàng đế rất tốt, khi tiến hành khảo hạch ở trên đại điện liền nói thêm vài câu cùng đám cống sĩ, không khí rất nhẹ nhàng sung sướng.

Mà những đại thần trên đại điện lúc này cũng đưa ánh mắt qua lại khắp mọi nơi tìm kiếm.

Các nhà dù gì cũng có con gái, cháu gái đến độ tuổi mà chưa xuất giá, toàn bộ đại điện này đều là những thanh niên tài tuấn, đều muốn xuất sĩ làm quan, tiền đồ rộng lớn, thừa dịp vừa mới làm quan, sớm kết mối hôn nhân, sau này nói không chừng cũng giúp ích được.

Vì thế, rất nhiều đại thần lúc này đều bắt đầu tính toán, cân nhắc xem người nào có thể vừa ý mình.

Mà bên phía hoàng đế đương nhiên cũng nhìn ra được ý định trong lòng của những đại thần đó, dứt khoát cũng sai người đi tới hậu cung báo cho Hoàng Hậu cùng hai vị quý phi, mang theo vài vị công chúa thân phận quý trọng, chính mình sủng ái, đang chờ gả chồng để đến thiên điện dự thính.

Hoàng Hậu cùng quý phi đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Hoàng Thượng, sau khi tới thiên điện ở bên cạnh liền an tĩnh lén xem xét cách màn lụa.

Sắp xếp ổn thỏa hết thảy, người bên cạnh hoàng đế trở về báo lại, nhỏ giọng nói, "Công chúa Trường Nhạc không ở trong cung, còn lại đều đã tới rồi."

"Nha đầu Trường Nhạc này, lại đi đến chỗ nào gây chuyện rồi?" Hoàng đế nhíu đôi mày lại.

"Nô tài nghe người ta nói, công chúa Trường Nhạc ở trong cung chán nản buồn phiền, liền cầm lệnh bài mà Hoàng Thượng ngài ban cho, đi du ngoạn trong thành, đến trời tối mới có thể trở về."

"Con bé Trường Nhạc này…" Hoàng đế nhíu chặt mi, trong miệng giận dữ, trên mặt lại không hề mang theo chút tức giận nào.

Hoàng đế sủng ái công chúa Trường Nhạc là chuyện mà khắp hậu cung và tiền triều đều biết đến, bất kể công chúa Trường Nhạc làm cái gì, hoàng đế đều không tức giận.

Đây cũng là chuyện không có cách nào làm khác được, công chúa Trường Nhạc là cùng một mẹ với hoàng đế, muội muội nhỏ nhất, vả lại lúc ấy sau khi sinh Trường Nhạc, Thái Hậu liền buông bỏ nhân gian, có thể nói công chúa Trường Nhạc là do hoàng đế tự mình chăm sóc lớn lên, tình nghĩa trong đó không giống bình thường.

Hàng ngày công chúa Trường Nhạc ngày xuất cung du ngoạn là chuyện bình thường, hoàng đế cũng coi như tập mãi thành thói quen, lúc này cũng có chuyện quan trọng phải làm, cho nên cũng không truy vấn quá nhiều.

Sau một phen khảo hạch sàng lọc, một ngày thi đình trôi qua, hoàng đế cũng điểm danh chọn được ba người.

Nhưng ba người này, đều là người cực kì ưu tú, ai là Trạng Nguyên, ai là Bảng Nhãn đều không có vấn đề gì, quan trọng nhất chính là nên chọn ai làm Thám Hoa lang.

Dựa theo lệ thường mà nói, nơi này người nào trẻ tuổi nhất sẽ làm Thám Hoa, hơn nữa dựa theo triều đại thường quy định, Thám Hoa xưa nay đều là nam tủ chưa lập gia đình, vả lại cần có khuôn mặt tuấn lãng, phong lưu phóng khoáng mới ổn thỏa.

Dựa theo tư liệu của ba người này, đều là nam tử chưa lập gia đình, cả ba người đều có khuôn mặt thanh tú anh tuấn, mặt như quan ngọc.

Hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ đành phải hỏi kỹ, cuối cùng biết được, ba người này tuy đều chưa từng lập gia đình, nhưng đã định ra việc hôn nhân, chỉ có mỗi một vị thiếu niên kia chưa từng nghị thân.

Trong lòng hoàng đế hiểu rõ, vung tuyệt bút lên, xác định thứ tự của ba người.

Hôm sau, dưới sự sắp xếp của Lễ Bộ, ba người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa cưỡi ngựa dạo phố, con ngựa trắng đeo lụa đỏ, thanh thế to lớn, rêu rao khắp nơi, dẫn tới mọi người ở kinh thành đều nghỉ chân vây xem.

"Năm nay Trạng Nguyên lang cùng Bảng Nhãn đều trẻ tuổi như vậy, thật đúng là hiếm thấy."

"Chuyện càng hiếm thấy còn ở phía sau nữa, nghe nói ba người này quen biết lẫn nhau, cùng đến kinh thành đi thi."

"Vậy sao? Lại có chuyện này nữa? Thế thì thật đúng là cùng chung chí hướng."

"Ta nghe nói, Trạng Nguyên lang này là tỷ phu tương lai của Thám Hoa lang đó…"

"Trời ạ, nhà này sợ là phần mộ tổ tiên cũng sẽ bốc khói nhẹ lên đó, lại có như vinh quang như vậy sao!"

"……"

Ba người Khương Hoán Nhuận, Bạch Vĩnh Hòa, Bạch Mễ Đậu ngồi trên lưng ngựa, lúc này khuôn mặt cũng tràn đầy hưng phấn tươi cười, sau khi nghe những người đó nghị luận sôi nổi liền đưa mắt liếc nhìn nhau cười cười.

Lần này ba người có thể ôm được ba vị trí đứng đầu, thực sự là chuyện mà bọn họ đều không ngờ đến, có thể có thành tựu như thế này, cũng coi như là trời cao ban ân.

Vả lại có thể như thế, sau khi về nhà cũng coi như vẻ vang, cũng có thể thêm vinh dự trên phương diện hôn sự.

Cũng coi như là bọn họ cố gắng hết sức đưa ra câu trả lời cho người trong lòng.

ba người dạo phố, bởi vì tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cho nên càng thu

hút rất nhiều cô nương tuổi trẻ tới xem hơn so với thường lệ.

Có cô nương bạo dạn, đứng ở chỗ cao nhất, ném túi tiền hoặc khăn từ chỗ cao xuống, lấy điều này để biểu đạt tâm ý.

Có người mở đầu, người khác đương nhiên cũng thi nhau làm theo.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên khắp phố dài này đều tràn đầy túi tiền, túi thơm, khăn tay......màu sắc tươi đẹp, chất liệu thật tốt, tất cả rơi xuống như mưa.

"Thoạt nhìn Khương đại ca và Vĩnh Hòa ca đều được người khác hoan nghênh đó." Bạch Mễ Đậu ở bên cạnh bỡn cợt nói.

"Mọi người đều biết, Thám Hoa lang xưa nay đều là thanh niên tài tuấn chưa lập gia đình, cưỡi ngựa dạo phố, người khác vây xem, chủ yếu là để xem Thám Hoa, mấy thứ này chắc hẳn đều là cho đệ mới đúng."

Khương Hoán Nhuận cười nói, đưa mắt ra hiệu với Bạch Vĩnh Hòa.

Hai người thúc giục ngựa đi lên phía trước, chỉ để lại một mình Bạch Mễ Đậu ở phía sau.

Túi tiền và các loại đồ vật khác vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng lần này ba người tách ra, có thể rõ ràng nhận thấy chỉ hướng về một mình Bạch Mễ Đậu.

Khương Hoán Nhuận cùng Bạch Vĩnh Hòa cười bỡn cợt.

Còn Bạch Mễ Đậu lại xấu hổ, lễ phép mà hơi hơi mỉm cười, coi như tỏ vẻ cảm tạ đối với những người biểu đạt ý ái mộ đó.

Vốn có một khuôn mặt non nớt, lúc này tiên y nộ mã, thiếu niên tiêu sái, khí phách hăng hái, nụ cười phúc hậu và vô hại như vậy càng làm cho Bạch Mễ Đậu trở nên ngây thơ, khiến người ta yêu thích.

Trong lúc nhất thời, trên phố dài lại có tiếng nữ tử thét chói tai gọi ầm ĩ.

"Công chúa mau nhìn kìa, năm nay Thám Hoa lang có diện mạo vô cùng tuấn tú." Thị nữ Cam Thảo túm túm tay áo của công chúa Trường Nhạc.

Công chúa Trường Nhạc đang ở quán trà nghe diễn, uống trà, không hề bận tâm và đồng tình với lời kinh ngạc cảm thán của Cam thảo, "Gian khổ học tập, vất vả mười năm đèn sách, cho dù có chọn lựba người trẻ tuổi như thế nào, cũng là thư sinh ông cụ non cổ hủ mà thôi, làm gì có chuyện tuấn tú chứ?"

"Lần này nô tì không lừa ngài đâu, là thật sự vô cùng tuấn tú đó, như đi ra khỏi tranh vẽ vậy." Cam thảo kéo túm công chúa Trường Nhạc, đi về phía bên cạnh cửa sổ.

Thấy cam thảo nói như thế, công chúa Trường Nhạc cũng có vài phần tò mò, liền bưng chén trà teng tay chính mình, thong thả ung dung mà đi tới bên cửa sổ, nhìn ngó xuống phía dưới.

Vừa đưa mắt nhìn liền thấy lúc này Bạch Mễ Đậu hơi hơi mỉm cười.

Ánh mặt trời loang lổ đang chiếu vào trên mặt, vốn chính là chàng thiếu niên nhẹ nhàng lúc này càng thêm tuấn tú vô song.

Công chúa Trường Nhạc nhất thời nhìn mà ngơ ngẩn, chén trà trong tay tuột khỏi tay, rơi từ cửa sổ xuống đất.