Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 878: Ngoại truyện 2 - Bạch Trúc Diệp, cầm sắt hòa minh




"Làm nương lo lắng, là nhi tử không tốt." Chu Nghị cười nói, "Nương vừa mới đi xem hoa sen trong miếu sao, có thấy không?"

"Đang là tháng ba, chỗ nào có hoa sen chứ, chẳng qua là đi mỗi chỗ một chút thôi." khuôn mặt Tiết thị tràn đầy vẻ hiền hòa, "Lại nói tiếp, ông ngoại vừa giúp con nhìn được một mối hôn nhân, nói là rất thích hợp, cô nương cũng là người tri thư đạt lý, đặc biệt rất khéo tay, tay nghề thêu thùa rất tốt, khi nào thì con muốn đi coi mắt?"

"Nương, không phải nói nhi tử sẽ chờ thêm hai năm nữa hay sao?" Chu Nghị không trả lời, hỏi lại một câu.

"Nếu chờ thêm hai năm nữa, e là con cái củba người khác đều đã lớn hết rồi mà con vẫn chỉ có một mình." Tiết thị tức giận nói, "Ông ngoại con đã nói cô nương ấy không tồi, thế thì đó là cực kì không tồi, dù gì con cũng phải đi xem một lần, coi như không cô phụ tấm lòng của ông ngoại con."

"Đúng rồi, ta còn nghe nói, đệ đệ song sinh với cô nương kia rất có tương lai, năm nay kết quả kì thi mùa xuân còn chưa công bố, nhưng cũng nghe nói hẳn nắm chắc việc này, ông ngoại con cũng khen không dứt miệng."

Thấy Chu Nghị cười mà không nói, hiển nhiên là không có quá nhiều hứng thú, Tiết thị lại cất tiếng chân thành nói "Nương biết từ nhỏ con là người luôn có chủ kiến, trước mọi việc, nhưng về phương diện hôn sự này, con cũng nên nghe ý kiến của trưởng bối một chút, đi gặp gỡ xem mặt một lần, cũng sẽ không thiếu miếng da thịt nào."

"Hơn nữa, ta thấy nhà họ Bạch kia tuy là hộ nhà nông, nhưng gia phong lại rất đàng hoàng, nhà chúng ta cưới vợ không chú trọng đến dòng dõi, duy nhất cần chú ý đến hai chữ hiền lương, cho nên cũng rất thích hợp…"

Chu Nghị sửng sốt, "Ông ngoại nói vị cô nương này là tỷ tỷ của Bạch á khôi sao?"

"Đúng vậy." Tiết thị gật gật đầu, "Tuy ta chưa từng gặp mặt, nhưng nếu ông ngoại con nói như thế, vậy thì nhất định là không kém đâu…"

"Nương nói rất đúng." Chu Nghị gật gật đầu, "Ông ngoại đã nói như thế, hẳn là không kém, vậy cứ nghe theo mẫu thân quyết định là được."

Tiết thị thấy Chu Nghị chợt nói như vậy, lập tức vui mừng khôn xiết, "Thế mới đúng, nương trở về sẽ nói một câu với ông ngoại con, xem lúc nào đi gặp mặt thì thích hợp."

Sau khi dứt lời lại hoài nghi mà nhìn về phía Chu Nghị, "Nếu là ngày thường, sợ là con sẽ mất nửa ngày làm ra vẻ, sao hôm nay lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy?"

"Nhi tử cảm thấy, tuổi tác lớn rồi, cũng nên thành hôn mà." Chu Nghị cười nói, "Hơn nữa vừa rồi vừa cầu một cái dây cầu phúc, nghĩ đến cũng thấy linh nghiệm."

Tiết thị chớp đôi mắt một chút.

Mặc dù nói như vậy không sai, nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy hơi không đúng lắm, đến nỗi chỗ nào không đúng, nàng cũng không nói lên được.

Nhưng nếu Chu Nghị đã đồng ý đi xem mặt, đó chính là chuyện cực tốt rồi.

Tiết thị cũng bất chấp nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chùa bồ đề này thật sự rất linh nghiệm, lại dâng một ít tiền lễ lên, tiếp đó vui mừng mà dẫn dắt Chu Nghị trở về, chuẩn bị thu xếp đi xem mặt.

Ngày hôm sau khi Bạch Trúc Diệp về đến nhà liền nhận đươc tin tức muốn đến xem mặt.

Ngay cả người tới xem mặt là ai Bạch Trúc Diệp cũng không hỏi, mở miệng cự tuyệt ngay lập tức.

Những lời Tô Mộc Lam đã nghĩ sẵn trong bụng đều nghẹn ở cổ họng, chỉ cười lắc lắc đầu, "Đứa nhỏ này, ngày thường là đứa không có ý kiến nhất nhà, không ngờ lại là người có chủ ý lớn nhất."

"Nếu đã không tình nguyện, sợ là cũng không ổn, để ta từ chối Tiết sơn trưởng vậy." Bạch Thạch Đường nói.

"Chỉ có thể làm như thế, lời nói nhất định phải uyển chuyển một chút cho ổn thỏa." Tô Mộc Lam thở dài.

Rốt cuộc Tiết sơn trưởng tự mình thay người mai mối cho cháu ngoại mình, kết quả bị từ chối, chỉ sợ Tiết sơn trưởng không nhịn được mà xấu hổ.

Bạch Thạch Đường gật gật đầu, "Nàng yên tâm, ta biết rồi."

Trưa hôm đó, Bạch Thạch Đường đi tới trường huyện, mà Bạch Trúc Diệp vì tránh cho việc lại phải đi xem mặt mà trực tiếp đi tới Linh Lung Các làm việc.

Tới khi mặt trời lặn xuống phía tây, Bạch Trúc Diệp thêu xong một cái khăn, xoa xoa đầu ngón tay hơi nhức mỏi.

Có tiểu nhị tới tìm, nói là bên ngoài có người tìm nàng.

"Tìm ta?" Bạch Trúc Diệp hơi kinh ngạc, "Là ai?"

"Này……" Tiểu nhị gãi gãi lỗ tai, "Người tới không chịu nói, chỉ nói tam tiểu thư ngài đi gặp là sẽ biết, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng hiểu biết với tiểu thư."

Vô cùng hiểu biết, nhưng lại không thể tự do ra vào Linh Lung Các để tìm nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn Bạch Trúc Diệp không nghĩ ra là ai, liền đi theo gã sai vặt ra nhìn một cái.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt Chu Nghị tràn đầy nụ cười nhẹ nhàng, mặc bộ áo dài màu trắng xanh đứng trong cửa hàng, Bạch Trúc Diệp không nhịn được nhoẻn miệng nụ cười, "Là ngươi sao." "Đúng là tại hạ." Chu Nghị chắp tay.

"Sao lại có thời gian rảnh rỗi đến Linh Lung Các thế." Bạch Trúc Diệp nhớ tới những lời hôm qua nói với Chu Nghị ở chùa bồ đề liền cười nói, "Chẳng lẽ là muốn mua ít vải dệt làm trang phục sao?" "Cũng không phải, là vì một chuyện." Chu Nghị cười đáp.

"Vậy sao?" Bạch Trúc Diệp khẽ nhíu mày, "Là vì chuyện gì?"

"Muốn hỏi Bạch cô nương một câu, đến tột cùng vì chuyện gì mà không muốn xem mặt cùng tại hạ."

Chu Nghị vừa nói xong, Bạch Trúc Diệp lập tức sững sờ, sau một lúc lâu mới hồi thần lại, hơi ngại ngùng mà cười cười, "Mẫu thân nhắc đến chuyện xem mặt với ta, ta vẫn chưa hỏi kỹ liền cự tuyệt." Cũng không biết, người nọ là ngươi.

"Thì ra là thế." Trên mặt Chu Nghị càng vui mừng hơn "Lúc trước Bạch cô nương không biết là tại hạ, thế thì hiện tại biết được, không biết có đồng ý xem mặt cùng tại hạ hay không?"

Bạch Trúc Diệp cụp mắt xuống, gương mặt ửng đỏ, "Việc này, đương nhiên là nghe theo cha mẹ sắp xếp." Lời này có ý nghĩa là đồng ý.

Chu Nghị vui mừng khôn xiết, "Suy nghĩ của Bạch cô nương, tại hạ hiểu rõ rồi."

"Ta sẽ trở về nói với ông ngoại một câu, lại làm phiền ông ngoại ra mặt làm mai cho ta."

Vừa dứt lời xong, Chu Nghị đã bước nhanh chân rời đi.

Lại nóng vội như thế sao…

Bạch Trúc Diệp nắm chặt cái khăn trong tay.

Phía trên khăn tay thêu cây bồ đề rậm rạp xanh tốt, còn có phúc mang đỏ rực treo đầy cây.

Mà Chu Nghị bước nhanh trở về cũng nhéo đồ vật trên cổ tay.

Là phúc mang mà hôm qua chính mình chưa từng treo lên.

Đầu xuân ấp áp hoa nở, cầm sắt hòa minh.

Chùa bồ đề, đúng là rất linh nghiệm.

Chu Nghị nhếch khóe môi lên, nở nụ cười dịu dàng vui sướng.