Đang thu dọn, Bạch Lập Hạ cầm một bộ trường sam màu xanh khói ra, lộn ra lộn lại nhìn, cuối cùng nhìn về phía Bạch Mễ Đậu: "Bộ này, ta nhớ hình như không phải là do tam tỷ của đệ may."
"Không phải, bộ này là do Vân Khê tỷ tặng." Bạch Mễ Đậu đáp: "Hôm đó Vân Khê tỷ đến trường huyện cùng Cố đại nhân, thấy bộ quần áo trên người ta và Vĩnh Hoà ca dính vết mực, nên bảo bọn ta thay bộ khác."
"Vốn dĩ ta nói với Vĩnh Hoà ca không cần phải để cho Vân Khê tỷ tiêu pha như vậy, nhưng Vân Khê tỷ lại nói, tỷ ấy lấy rất nhiều vải vóc ở Linh Lung Các, cũng không thể lấy không được, nên cũng coi như là trả một ít về."
"Thấy Vân Khê tỷ nói như vậy, ta và Vĩnh Hoà ca mới không từ chối nữa, cả hai đều nhận lấy, nhưng ta mặc bộ này trông hơi béo một chút, còn Vĩnh Hoà ca thì mặc rất vừa vặn."
"Phiền Vân Khê phải nhớ đến hai người các đệ rồi, đợi qua năm mới đến huyện thành, nhớ đem một ít trái cây sấy khô đi tặng." Tô Mộc Lam cười dặn dò.
Mùa thu là mùa thu hoạch táo đỏ, Tô Mộc Lam làm một ít táo giòn, ăn xốp giòn, ăn kèm với hổ phách hạch nhân, mùi vị cực kì ngon.
Lúc trước, Cố Vân Khê đã từng nếm thử táo giòn Tô Mộc Lam làm thử lần đầu, cô bé rất thích, sau đó vẫn còn nhớ mùi vị, cũng đã gửi qua vài lần nhưng vẫn cảm thấy không đủ để ăn.
"Vâng ạ." Bạch Mễ Đậu gật đầu đáp ứng, cười híp mắt nói: "Coi như là báo đáp bộ quần áo này, vô công bất thụ lộc, bằng không ta sẽ không thoải mái khi nhận bộ đồ này."
Mà Bạch Lập Hạ lại ở bên cạnh cười đùa trêu ghẹo: "Ta đoán, không phải Vân Khê nghĩ đến những quả táo giòn mà nhà chúng ta cho đâu."
"Vậy tỷ ấy mong đợi điều gì?" Bạch Trúc Diệp ghé đầu qua.
"Chuyện củba người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều." Bạch Lập Hạ ấn vào trán Bạch Trúc Diệp.
"Nhị tỷ cũng lớn hơn ta có một tuổi thôi mà." Bạch Trúc Diệp che đầu, bất mãn bĩu môi.
"Lớn hơn một tuổi cũng là lớn, sắp qua năm mới rồi, đón năm mới xong mới đến tuổi cập kê thành người lớn, muội vẫn là trẻ con." Bạch Lập Hạ cười đùa: "Cho nên nói, đây là chuyện củba người lớn."
"Nương, nương xem Nhị tỷ ức hiếp người khác kìa." Bạch Trúc Diệp không nói lại Bạch Lập Hạ, liền tìm Tô Mộc Lam làm chỗ dựa vững chắc.
Không đợi Tô Mộc Lam nói chuyện, Bạch Lập Hạ đã chống nạnh ở trong sân: "Trúc Diệp, muội giỏi lắm, giỏi thì một chọi một đi, hở tí là đi tìm chỗ dựa, chơi xấu à, xì."
"Hừ, không phải nha." Bạch Trúc Diệp bị Bạch Lập Hạ nói đến đỏ mặt, cô bé buông tay Tô Mộc Lam, đi tìm Bạch Lập Hạ tiếp tục nói lý.
Hai người liền đùa giỡn với nhau.
Tô Mộc Lam nhìn hai người bọn họ, lại nhìn về phía hai đứa nhỏ đang ngủ ngon lành ở trong phòng.
Cũng không biết có phải là đang mơ thấy mộng đẹp hay không, hai đứa nhỏ nhếch miệng, tràn đầy ý cười.
Mà lúc này, Bạch Vĩnh Hoà đang ở trong nhà cùng với Bạch Vĩnh Lạc.
Lúc này đang là lúc Bạch Vĩnh Nhạc bập bẹ tập nói, thường sẽ gọi cha mẹ, cũng sẽ gọi ca ca.
Không phải vì nói ngọng, mà lúc nói ca ca, lại luôn nói thành "đa đa".
Bạch Vĩnh Hoà nghe hai chữ "đa đa" liền cảm thấy rất kì quặc, cũng sửa lại hết lần này đến lần khác, Bạch Vĩnh Lạc cũng không ngại phiền, cũng học hết lần này đến lần khác.
Đến khi học mệt rồi thì ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn Bạch Vĩnh Hoà, hai tay nâng má: "Haiz…" Thở dài một hơi.
"Đứa nhỏ bụ bẫm này, không lo ăn lo uống mà thở dài làm gì?" Bạch Vĩnh Hoà xoa cái đầu nhỏ của Bạch Vĩnh Lạc.
"Có lẽ là thở dài thay cha mẹ." Phùng thị ngồi ở bên cạnh đang bóc vỏ đậu phộng, lẩm bẩm một câu: "Nữ nhi nhà người ta, nên lập gia đình cũng đã lập gia đình, nên xuất giá cũng đã xuất giá, có người thành hôn sớm, con cái cũng đã lớn bằng Vĩnh Lạc rồi."
"Nương, không phải nói là đợi thêm hai năm nữa sao, lúc đó người đã đồng ý rồi mà." Bạch Vĩnh Hoà nghe thấy Phùng thị nói những lời này, chỉ cảm thấy lỗ tai như mọc nốt chai, theo tiềm thức đưa tay xoa xoa."
"Đúng, nương đã đồng ý rồi, nhưng nương cảm thấy khó chịu trong lòng, không nói vài câu không được." Phùng thị bĩu môi: "Cái gì cũng không được, hôm sự cũng không cho ta giục, tức giận cũng không cho ta xả giận."
Ngược lại, làm người không thể quá tham lam.
Dù sao ở tuổi này hắn cũng không có nghị thân, thật sự quá ít rồi, cha mẹ nhà mình có thể đồng ý đợi hắn thêm hai năm nữa đã là cực kì khoan dung rồi.
"Đúng đúng đúng, nương nói đúng." Bạch Vĩnh Hoà tươi cười gật đầu, sau đó lại xoa đầu Bạch Vĩnh Lạc: "Nào, ca ca dạy đệ nhận biết chữ."
Nhận biết chữ?
Hai mắt Bạch Vĩnh Lạc sáng lên, cậu bé đứng dậy, lon ton đi nhặt một thanh củi có độ dài thích hợp đưa cho Bạch Vĩnh Hoà.
Bạch Vĩnh Hoà cầm thanh củi, rồi tìm một cái bàn cát, viết chữ cho Bạch Vĩnh Lạc.
"Đây là chữ một."
"Một…"
Một người dạy, một người học, hai huynh đệ thân thiết chơi đùa cùng nhau.
"Nhị thiếu gia còn nhỏ như vậy đã thích nhận biết chữ rồi, về sau nhất định sẽ trở thành một hạt giống học giỏi, nói không chừng còn biết đọc sách giống như đại thiếu gia vậy." Tiểu Hồng vừa phơi bộ quần áo mới giặt mà Bạch Vĩnh Hoà mang từ trường huyện về, vừa nói.
"Chỉ cần không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm là được, còn lại ta cũng không mong chờ gì." Phùng thị mím môi cười.
Nói một câu không lọt tai lắm, trong nhà có người có thể xuất sắc vượt trội, đó đều là do tổ tiên ban cho nên con cháu mới có thể có thành tích như vậy.
Trong nhà đã có Bạch Vĩnh Hoà có được vinh dự này, Phùng thị thật sự nghĩ rằng gia đình mình sẽ không may mắn đến mức có thể sinh thêm một người học giỏi.
Nhưng nếu thật sự có thể giống Bạch Vĩnh Hoà, như vậy sẽ không khiến cho người khác nhọc lòng, lại còn tiến bộ, vậy đó cũng là một chuyện rất tốt…
Phùng thị nghĩ như vậy, sau đó giương mắt nhìn hai đứa con nhà mình, kết quả nhìn thấy Tiểu Hồng đang phơi bộ trường sam màu xanh khói, liền nở nụ cười: "Con đã biết đi mua quần áo để mặc rồi sao."
"Dạ?" Bạch Vĩnh Hoà sững sờ.
"Là bộ kia kìa, ta nhớ ta chưa từng may quần áo giống như vậy cho con, chất vải của bộ này cũng không tệ, có phải con mua ở Linh Lung Các không?" Phùng thị hỏi.
"Bộ đó…" Hai má Bạch Vĩnh Hoà ửng đỏ, hắn vội vàng cúi đầu: "Là có người tặng." Có người tặng?
Phùng thị đang bóc vỏ đậu phộng thì ngừng lại.
Đêm giao thừa, năm mới, đèn lồng.
Mọi thứ vẫn mới lạ và náo nhiệt như mọi khi.
Sau lễ hội đèn lồng, vạn vật sống lại, mọi người cũng dần dần bắt đầu bận rộn.
Từ ngày Bạch Lập Hạ giúp Khương Hoán Nhuận trả tiền cơm, Khương Hoán Nhuận có đến Linh Lung Các vài lần.
Mỗi lần đến đều mua rất nhiều vải.
Hôm nay, lúc Bạch Lập Hạ nhìn thấy Khương Hoán Nhuận, liền mím môi cười: "Mỗi lần tặng quà cho cha mẹ đều tặng vải vóc vào quần áo, như vậy có quá đơn điệu rồi không?" Tai Khương Hoán Nhuận đỏ lên.
Mỗi lần hắn đến Linh Lung Các đều nói là muốn mua một ít vải và quần áo để tặng cha mẹ.
Một hai lần còn được, lâu dài, thật sự là không thể lấy lý do này được nữa.
"Nương ta rất thích những thứ này…"