Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 860: Được




Căn cứ vào nội dung mà mọi người thảo luận sau đó thì Thiệu An Bình cũng đoán được đại khái, hẳn là Tô Mộc Lam đã dẫn Bạch Thủy Liễu đi theo bà mối để đi gặp mặt.

Thiệu An Bình thấy vậy nên trong lòng lập tức thấy chua xót.

Đợi đến tối dù cho đã sớm trở về phòng thì Thiệu An Bình vẫn lăn lộn trên giường không ngủ được.

Trong đầu tất cả đều là bộ dạng tươi cười như hoa của Bạch Thủy Liễu khi trở về vào lúc chạng vạng.

Bạch Thủy Liễu là người hiền lành, trên khuôn mặt lúc nào cũng có nụ cười nhạt khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thân thiết, nhưng cười sáng lạn như ánh mặt trời như hôm nay thì vô cùng hiếm thấy.

Có vẻ như tâm trạng của nàng rất tốt.

Là bởi vì hôm nay đi xem mặt nhìn thấy người hài lòng rồi sao?

Thiệu An Bình cắn môi, mở mắt trong đêm tối, bật dậy thở hổn hển từng hơi.

Trong lòng thật sự rất khó chịu, Thiệu An Bình liền thắp nến lên, ngồi yên một lúc lâu sau đó xuống giường đi giày, đi đến đầu sân để hít thở không khí.

Đã là tháng chín rồi nên thời tiết ban đêm cũng vô cùng mát mẻ.

Bầu trời đầy sao, ánh trăng đổ xuống khiến cả sân sáng ngời.

Thiệu An Bình ngồi dưới cây nho, sững sờ bần thần.

Từ bên này có thể nhìn thấy được ánh sáng trong phòng của Bạch Thủy Liễu, hơn nữa còn truyền đến từng tiếng nói cười của nữ tử, có lẽ là nàng đang tâm sự với Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp.

Nghiêng tai nghe ngóng thì hình như có thể nghe được những câu như "Bộ dạng cực kì tốt", "Hành động cử chỉ có lễ nghi và chừng mực", "Nhìn giống như là một người biết thương yêu người khác".

Có vẻ như hắn đã đoán đúng tám chín phần rồi.

Bạch Thủy Liễu hôm nay đi xem mặt đã gặp được người khiến nàng cực kì hài lòng.

Nếu đã hài lòng thì có lẽ đã gật đầu rồi, có khi tiếp theo hai nhà sẽ bắt đầu sắp xếp việc đối chiếu bát tự và các chuyện sau đó.

Thiệu An Bình cắn chặt môi, một người ngồi yên lặng trong sân.

Ánh sáng trong phòng của Bạch Thủy Liễu đến tận đêm khuya mới tắt.

Ngôi sao ở trên trời đến tận khi sáng sớm, lúc các tia nắng ban mai bắt đầu ló ra từ phía đông thì mới dần dần ẩn đi sự rực rỡ của bản thân.

Bạch Thủy Liễu bởi vì đã làm việc nhiều năm ở Hồng Vận Lâu nên thức dậy rất sớm, chuẩn bị rửa mặt sau đó muốn đi vào phòng bếp chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho người nhà, nhưng kết quả vừa đẩy cửa phòng ra thì liền nhìn thấy Thiệu An Bình ngồi ở trong sân.

Mà Thiệu An Bình vừa nhìn thấy Bạch Thủy Liễu thì cũng đứng dậy.

"Quả nhiên là đã dưỡng thành thói quen ở Hồng Vận Lâu rồi, đều thức dậy sớm như vậy." Bạch Thủy Liễu mím môi cười không ngừng, nhưng khi đến gần mới thấy toàn thân của Thiệu An Bình nồng đậm khí lạnh, lại nhìn phần xanh đen dưới mắt của hắn….

Bạch Thủy Liễu vô cùng ngạc nhiên: "Sẽ không phải là huynh….

không ngủ cả một đêm chứ."

Một đêm không ngủ, hơn nữa nhìn bộ dạng này thì có vẻ như đã ngồi ở trong sân suốt một đêm?

"Ừm." Thiệu An Bình gật đầu: "Đêm qua có tâm sự, ngủ không được nên liền muốn ngồi trong sân yên lặng một chút, không nghĩ tới là đã ngồi cả một đêm."

"Có chuyện gì khó khăn tới mức khiến huynh buồn bực như vậy?" Bạch Thủy Liễu càng thêm ngạc nhiên: "Nếu huynh không ngại thì cứ nói ra, để xem ta có thể giúp đỡ được chút nào hay không."

Việc này, sợ là không có cách nào giúp đỡ….

Dù sao nhìn tình hình thì có vẻ như Bạch Thủy Liễu đã nhìn trúng người khác, nếu bây giờ hắn nói ra thì có thể hay không sẽ không có tác dụng gì cả, ngược lại còn khiến tăng thêm phiền phức cho Bạch Thủy Liễu.

Nếu để cho người xem mặt với Bạch Thủy Liễu biết được thì có thể hay không bởi vì hắn và Bạch Thủy Liễu cùng học việc ở Hồng Vận Lâu mà nghi thần nghi quỷ, sau đó sẽ không đối xử tốt với Bạch Thủy Liễu?

Trong lòng của Thiệu An Bình tràn đầy rối rắm, sắc mặt vì vậy cũng có chút trầm trọng.

"Thử nói một chút xem?" Bạch Thủy Liễu lại hỏi.

Lần này Thiệu An Bình hơi phục hồi lại tinh thần, ngước mắt nhìn nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời của Bạch Thủy Liễu, hơi giật mình, sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Hôm qua nghe nói là Tô thím đã dẫn muội đi xem mặt?"

"Ừm." Bạch Thủy Liễu gật đầu.

"Vậy chúc mừng muội." Thiệu An Bình có hơi gian nan để nặn ra một nụ cười.

Bạch Thủy Liễu chớp mắt: "Chúc mừng này từ đâu mà đến?"

"Tất nhiên là chúc mừng muội có người trong lòng, chắc hẳn mấy ngày nữa thì Bạch thúc thúc và Tô thím sẽ giúp muội xử lý hôn sự…."

Thiệu An Bình không biết đã nói ra những lời này từ trong miệng bằng cách nào, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, âm thành càng ngày càng thấp.

"Vậy huynh chúc mừng cũng hơi sớm rồi, hôm qua ta thật sự đã đi xem mặt nhưng cũng không nhìn trúng ai cả." Bạch Thủy Liễu cười trả lời.

Không nhìn trúng ai cả?

Thiệu An Bình ngẩn người: "Nhưng tối qua ta mơ hồ nghe được muội nói chuyện với mấy muội muội, hình như vô cùng hài lòng mà?"

"Cái đó hả, là bởi vì hôm qua khi đi ra ngoài đã tình cờ gặp được bạn chơi từ khi còn bé trước đây là Bạch Đào Chi, nàng vừa mới thành thân, hai phu thê bọn họ chuẩn bị mở một cửa hàng nhỏ trong huyện thành để làm buôn bán."

Bạch Thủy Liễu cười trả lời: "Lập Hạ và Trúc Diệp cũng có quan hệ rất tốt với nàng nên ta liền gọi hai đứa cùng đi gặp một chút, nhà chồng của Bạch Đào Chi có vẻ cực kì không tồi, là một người thành thật hiền lành, đối xử với Đào Chi cũng vô cùng tốt, trong lòng của chúng ta cũng vui vẻ thay cho nàng."

"Thì ra là vậy." Thiệu An Bình lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

"Tất nhiên là thế rồi." Bạch Thủy Liễu mím môi cười cười, sau đó nghiêng đầu, thậm chí còn đi lên phía trước nửa bước, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thiệu An Bình: "Vậy tối hôm qua huynh nghe được chúng ta nói chuyện, lại ở trong sân ngồi cả một đêm…."

"Hay là, chuyện mà huynh buồn phiền là bởi vì huynh cho rằng ta đã thấy được người phù hợp trong lòng?"

Câu hỏi bất ngờ khiến cho trong lòng của Thiệu An Bình hoảng hốt, không biết nên trả lời như thế nào, nhưng vẫn theo bản năng mà gật đầu.

"Như vậy sao…."

Bạch Thủy Liễu lại nghiêng đầu: "Vậy huynh còn có chuyện gì khác muốn nói với ta hay không?"

"Ta…." Khuôn mặt của Thiệu An Bình hơi nóng lên, ấp úng một lúc, nhưng lời nói đã đến bên miệng mà vẫn không thể thành lời.

"Nếu không có gì muốn nói thì ta đi rửa mặt trước đây." Bạch Thủy Liễu xoay người muốn đi.

"Đừng đi." Thiệu An Bình vươn tay túm lấy tay áo của Bạch Thủy Liễu: "Ta….

ta thích muội….

."

"Nương của ta mấy ngày nữa sẽ đến huyện thành, ta vốn dĩ muốn chờ đến khi nương của ta đến thì ta sẽ đến nhà muội để cầu hôn…"

Sau khi nói một lèo thì Thiệu An Bình lúc này cảm thấy trong đầu của mình trống rỗng.

Sau đó, đôi mắt của hắn trông mong nhìn về phía Bạch Thủy Liễu: "Ta biết là tay nghề nấu ăn của ta không được tốt, cũng không có tài năng sở trường gì, có lẽ sẽ không xứng với muội, nhưng mà ta sẽ cố gắng học tập nấu ăn, sau này ta sẽ mở cho muội một cửa hàng còn lớn hơn Hồng Vận Lâu…."

"Được." Bạch Thủy Liễu nghe xong những lời này liền gật đầu.

Đây chính là….

Đồng ý rồi sao?

Thiệu An Bình thấy Bạch Thủy Liễu đồng ý dứt khoát như vậy, lập tức vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút không dám tin tưởng: "Muội còn chưa gặp người nhà của ta mà, cũng chưa biết hoàn cảnh của nhà ta như thế nào, nếu thấy rồi thì có thể hay không sẽ vì thế mà ghét bỏ ta?"

Trong nhà hắn, ngoại trừ một cái Hồng Vận Lâu thì thực sự chẳng có gì ngoài tiền cả.

Cha nương khi gặp nhau thì vĩnh viễn luôn vì không hợp quan điểm nên tranh cãi không ngừng, nhưng khi tách ra rồi thì lại bởi vì không ai chịu cúi đầu nên lại lạnh nhạt với nhau.

Hắn có một gia đình với phụ mẫu như thế nên bản thân cũng không có gì tốt, ở trước mặt của một người có phụ mẫu ân ái, trong nhà hòa thuận, tay nghề nấu nướng lại vô cùng tinh tế như Bạch Thủy Liễu thì hắn thực sự rất tự ti.