Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 852: Đau bụng




Con trai của Tôn chưởng quầy mở cửa hàng bán gạo ở trong huyện thành, tuy không phải là người đọc sách, nhưng tướng mạo rất tốt, dáng người cao, cũng là mầm mống buôn bán giỏi trong tương lai, tuổi tác không lớn, chính mình đã mở một tiệm ăn nhỏ, tuy kém những quán rượu lớn, nhưng mỗi ngày cũng có người đến người đi, vô cùng nhộn nhịp, bên trên có đại ca đã làm quan được mấy năm, đã làm quan đến chức tuần kiểm, sau này cũng có thể hướng đến chức tri huyện.

Nhà này gia cảnh bình thường, nhưng ưu điểm ở chỗ đám hậu sinh thông minh biết làm việc, sau này cũng có thể làm nên việc lớn.

Còn có một người làm ăn buôn bán lớn, là phú thương số một số hai ở huyện kế bên, họ Hàn, là con trai độc nhất trong nhà, trước đó cũng đi học được vài năm, thi đậu đồng sinh, nhưng về sau thân thể cha mẹ không tốt, sản nghiệp trong nhà đều cần hắn xử lý, cho nên chỉ có thể từ bỏ đọc sách, vội vàng xử lý chuyện trong nhà, tính tình chín chắn, hiểu quy củ, biết làm việc, không được coi là quá xuất sắc, nhưng tính tình ổn trọng, là người đáng tin cậy.

"Ba nhà này ta nhìn thấy không tồi, cũng rất tình nguyện nhờ cậy ta tới nói một câu cùng nhà các ngươi, ta là một bà mối, ngày thường làm công việc như thế này, cho nên tới đây mở miệng nói vài câu với đệ muội, xem đệ muội có ý gì, có đồng ý gặp gỡ xem mặt hay không?"

Mã thị hỏi với vẻ mặt chờ đợi.

"Muội nghe rồi, mấy đứa đó đều tốt." Tô Mộc Lam cười đáp, "Nhưng mà Mã tẩu tử cũng biết, mấy đứa trẻ trong nhà muội đều là người tự chủ, muội và Thạch Đường cũng không muốn đưa ra ý kiến quyết định thay thế bọn nhỏ."

"Cho nên chuyện này, chúng ta là người lớn giúp đỡ thu xếp cũng rất tốt, nhưng mà cuối cùng vẫn nên để con bé gật đầu mới được, làm phiền tẩu tử cùng trả lời lại các nhà rằng chúng ta sẽ nói một câu với Thủy Liễu, xem con bé có đồng ý gặp gỡ xem mặt hay không, cũng phải chờ xem lúc nào con bé có thời gian rảnh rỗi nữa.

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, Thủy Liễu ngày thường bận rộn học việc tại Hồng Vận Lâu ở phủ thành, phải xem lúc nào Thủy Liễu có thời gian mới được." Mã thị liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Còn về phần lời nói của Tô Mộc Lam muốn con mình gật đầu mới được, nếu đặt ở nhà người khác, Mã thị nhất định sẽ khuyên một câu, chuyện hôn nhân đại sự, nên nghe theo lời của cha mẹ và người mai mối.

Nhưng mấy đứa trẻ trong nhà Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đều có tình cảnh đặc thù, đều là con nuôi, hai vợ chồng bọn họ đương nhiên là phải bận tâm đến suy nghĩ của con gái mình một chút, nếu không giữa hai bên sẽ dễ dàng nảy sinh khập khiễng.

Mã thị có thể hiểu được, càng hiểu rõ chính mình chẳng qua chỉ là bà mối, nếu có thể thành một mối hôn sự thì là tốt nhất, nhưng nếu không thành thì cũng không thể quá mức cưỡng cầu, càng không thể nói những lời khó nghe, chọc vào nhà người ta không vui.

Hai người lại hàn huyên một lát, Mã thị thấy Tô Mộc Lam có vẻ buồn ngủ, biết người có thai dễ buồn ngủ, liền không hề nhiều lời nữa, chỉ nói ít nữa sẽ hái một ít quả táo rồi lại đến gặp Tô Mộc Lam, sau đó cáo từ rời đi.

Mã thị đi rồi, Tô Mộc Lam lại ăn một quả táo chua nữa, lúc này mới cảm thấy hoàn toàn đã cơn thèm, tiếp đó được Bạch Thạch Đường đỡ đi ngủ trưa.

Ngày thứ hai, trong nhà lại có người nữa tới.

Là bà mối Triệu thị của thôn Trương Gia, cũng muốn tới làm mai mối cho Bạch Thủy Liễu.

Đến ngày thứ ba, là bà mối Hồng thị của thôn Mã Gia.

Ngày thứ tư……

Xoa gương mặt cười hơi gượng gạo, Tô Mộc Lam có vẻ thấu hiểu lời nói ngày ấy của Phùng thị, khái niệm người đến cầu hôn đạp vỡ ngạch cửa nghĩa là thế nào.

"Khoảng thời gian này có nhiều người tới cầu hôn quá." Tô Mộc Lam than thở nói.

"Đó cũng là vì con gái nhà chúng ta được người ta muốn thèm muốn." Bạch Thạch Đường cười đáp.

Đúng là được người ta thèm muốn.

Mấy cửa hàng buôn bán của Bạch Thạch Đường đều phát triển không ngừng, của cải giàu có, chẳng những không cần lo lắng trợ cấp nhà mẹ đẻ, nói không chừng còn sẽ được thơm lây của nhạc phụ, cô nương như vậy, đương nhiên là rất nhiều người đều muốn cưới về nhà.

Về phía Tô Mộc Lam cũng không cần phải nói, bề ngoài nhìn có vẻ bằng phẳng tĩnh lặng, trên thực tế mấy cửa hàng hợp tác còn có thôn xưởng của Bạch Gia mỗi năm đều có thể kiếm được không ít tiền.

Mà chính Bạch Thủy Liễu thì sao, tính tình bản tính không thể chê, bộ dáng cũng vô cùng xuất sắc, quan trọng nhất chính là chiêu thức nấu ăn giỏi giang kia, tạm thời không nói sau này có thể ở lại chỗ Hồng Vận Lâu làm đầu bếp hay không, mặc dù không thể, tự mình mở một tiệm cơm quán rượu, sau này cũng có thể cơm áo vô lo.

Cô nương như vậy, cưới về nhà thật sự sẽ trở thành nội trợ hiền huệ, rất nhiều nhà đương nhiên sẽ chờ đợi trông ngóng.

"Chuyện này ta nghĩ vẫn nên tiết lộ phong phanh cho Thủy Liễu hiểu một chít, xem con bé nghĩ thế nào, nếu đồng ý lập gia đình sớm một chút thì chúng ta cũng thu xếp, sớm chọn lựa được gia đình thích hợp." Tô Mộc Lam đề nghị nói.

"Ừ, ngày mai ta sẽ bảo người mang thư đi cho Thủy Liễu."

Bạch Thạch Đường vừa nói chuyện, vừa cười giúp Tô Mộc Lam vắt khô tóc.

Tính về ngày tháng, thai nhi đã đủ tháng, bất kể lúc nào cũng có khả năng trở dạ, khoảng thời gian này Tô Mộc Lam đặc biệt để ý, mỗi ngày tắm rửa hay gội đầu cũng đều cách một ngày mới tắm rửa.

Tóc đen mọc đầy đầu thành một mớ to ở sau đầu, khi gội có thể nói vô cùng tốn sức, Tô Mộc Lam vác cái bụng to không cúi người được, Bạch Thạch Đường liền tìm Quế thị giúp đỡ làm cái giá gỗ rắn chắc có thể nằm gội đầu, như vậy khi gội đầu thuận tiện hơn rất nhiều.

Chờ tóc được vắt khô, không còn nước có thể rơi xuống, lúc này Bạch Thạch Đường mới cầm lược tới, thay Tô Mộc Lam nhẹ nhàng chải tóc, chờ tóc hoàn toàn khô thì bôi lên một tầng dầu hoa quế.

Sợi tóc vốn đen nhánh, càng thêm sáng bóng có ánh sáng.

Từ lúc Tô Mộc Lam có thai, Bạch Thạch Đường vẫn luôn giúp nàng chải đầu, lúc này cũng vô cùng thành thạo mà giúp nàng vấn tóc búi cao lên, cầm một cây trâm gỗ nhẹ nhàng cố định tóc lại.

Chờ đến khi xong hết mọi việc, Bạch Thạch Đường trải sẵn trường kỷ, để Tô Mộc Lam vừa ngồi hồi lâu đi nghỉ tạm một chút.

Kết quả mới vừa nới xắp xếp xong muốn đi đỡ Tô Mộc Lam, vẻ mặt Tô Mộc Lam lại biến đổi một chút, một tay tóm mạnh lấy cánh tay của Bạch Thạch Đường.

"Làm sao vậy?" Bạch Thạch Đường thấy thế, trong lòng trở nên căng thẳng.

"Bụng đau…"

Tô Mộc Lam cắn răng, rên lên một câu như vậy.

Bụng đau, đó chính là muốn sinh nở rồi sao?

Bạch Thạch Đường cuống quít đỡ Tô Mộc Lam nằm xuống trường kỷ, tiếp đó cuống quýt đi gọi Tạ Quảng Bạch cùng bà đỡ tới.

à đỡ là người có kinh nghiệm nhất ở mấy thôn xung quanh, họ Cảnh, mấy ngày trước đã được Bạch Thạch Đường sớm an trí ở trong nhà, ăn no ngủ kỹ chờ đợi sẵn.

Cảnh thị đang nghỉ ngơi ở trong nhà, nghe thấy động tĩnh liền cuống quít tới xem xét.

Dò hỏi tần suất cơn đau của Tô Mộc Lam, xem xét tình trạng lúc này, vội vàng dặn dò Lý thị và Hứa thị đang ở trong sân đi đun một ít nước ấm tới để dự phòng.

Tiếp đó lại cùng Bạch Thạch Đường di chuyển Tô Mộc Lam vào trong phòng sinh đã sớm được dọn dẹp sẵn.

Tạ Quảng Bạch đến xem mạch, nói mạch tượng vững vàng, phát hiện Tô Mộc Lam đã ra huyết hồng, liền vội vàng đi lấy thuốc trợ sản, mang đi ra sân nấu thành chén thuốc.

Lúc này Tô Mộc Lam đã nằm ở trên giường, trong bụng từng đợt đau đớn truyền tới, làm nàng nhíu chặt mi lại.

Mới vừa hỏi qua Cảnh thị, biết những cơn đau hiện tại là từng cơn co trước khi sinh sản, đau từng cơn sẽ lặp lại liên tục, hơn nữa khoảng cách thời gian giữa các cơn đau sẽ càng ngày càng ngắn, chờ đến khi thời gian đau từng cơn chỉ cách một hơi thở thì đứa bé mới muốn ra đời.