"Nương hỏi một lúc nhiều vấn đề như vậy thì con cũng không biết nên trả lời cái nào trước." Bạch Thủy Liễu cười hì hì, rồi đỡ Tô Mộc Lam ngồi xuống: "Mọi chuyện của con đều rất tốt, cũng không còn là đứa trẻ nữa nên nương không cần phải lo lắng quá nhiều về con."
"Nhưng mà về phía nương thì con thấy sắc mặt cũng không tệ lắm, gần đây nương cảm thấy như thế nào, đệ đệ và muội muội trong bụng có ngoan ngoãn hay không?"
"Cũng vẫn tốt." Tô Mộc Lam cười trả lời: "Nương vốn dĩ cũng không buồn nôn nhiều, cả ngày cũng không có gì khó chịu hay không thoải mái, chỉ an tâm ăn ăn ngủ ngủ nên không có chuyện gì cả."
"Hai đứa nhỏ kia cũng rất yên ổn, ngày thường gần như cũng không thích động đậy mấy, có lẽ cả hai đứa đều là người trời sinh lười biếng, yêu thích nhàn hạ."
Từ sau bốn tháng mang bầu là đã xuất hiện thai động rồi, Tô Mộc Lam có thể cảm nhận được số lần thai động trong bụng cũng không nhiều lắm.
Vốn dĩ tưởng rằng thai song sinh thì sẽ có tận hai đứa nhỏ ở trong bụng, nên bọn nhỏ chắc hẳn sẽ cảm thấy không thoải mái mà chen chúc nhích tới nhích lui, nhưng không nghĩ tới là thật sự rất bình tĩnh.
Ban ngày thỉnh thoảng còn đạp một chút, buổi tối trước khi đi ngủ cũng sẽ động đậy một tí, mà sau khi Tô Mộc Lam đi ngủ thì hình như hai đứa nhỏ cũng đi ngủ luôn, vô cùng im lặng.
Tô Mộc Lam còn tưởng rằng thai nhi ở trong bụng có gì đó không ổn, cũng may Tạ Quảng Bạch hàng ngày đều nhìn chằm chằm, nói thẳng là cũng không có vấn đề gì cả, mọi chuyện đều vô cùng an ổn, thì lúc đó nàng mới yên tâm hơn.
Nếu thai nhi không có vấn đề gì nhưng thai động lại ít như vậy thì chỉ có thể nói là tính cách của hai đứa trẻ trong bụng có lẽ là hơi lười biếng.
Bạch Thủy Liễu nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, liền hé miệng cười không ngừng: "Cũng không thể nói như vậy, đây rõ ràng là đệ đệ và muội muội hiếu thuận, không muốn để cho nương phải chịu tội, tương lai nhất định sẽ ngoan ngoan hiểu chuyện."
"Vậy nương cũng sẽ ngóng trông xem sao."
Dù sao thì không ai có thể từ chối một đứa nhỏ ngoan ngoan hiểu chuyện cả.
Hai mẹ con ở chỗ này nói chuyện thì Bạch Thạch Đường đang ở bên ngoài tiếp đón đám người Liêu chưởng quầy.
Liêu chưởng quầy nhìn thấy Tô Mộc Lam liền chắp tay hành lễ: "Ta vẫn luôn bận rộn ở phủ thành, sợ là lúc sau không thể đến uống chén rượu đầy tháng được, liền trước tiên xin phu nhân thứ lỗi."
"Đây là quà gặp mặt mà ta tặng cho tiểu thiếu gia và tiểu thư, mong rằng phu nhân đừng ghét bỏ." Liêu chưởng quầy đưa một hộp gấm qua.
Tô Mộc Lam nhận lấy và mở ra xem.
Là hai đôi vòng tay bằng bạc có khắc chữ Bình An Hỉ Nhạc, còn có hai chiếc khóa bình an tinh xảo, hơn nữa mỗi chiếc đều có trọng lượng rất nặng, hình như là đặc ruột.
"Để cho Liêu chưởng quầy tiêu pha rồi." Tô Mộc Lam nói cảm ơn.
"Không có gì, đều là việc nên làm."
Liêu chưởng quầy lại nói chuyện mấy câu với Tô Mộc Lam, sau đó mới nói với Bạch Thạch Đường một số chuyện trong Linh Lung Các thời gian qua.
"Vị này chính là…." Ánh mắt của Tô Mộc Lam dừng lại ở trên người một vị thanh niên mười sáu mười bảy tuổi, dáng người cao to, bộ dạng đoan chính đang đứng ở bên cạnh Liêu chưởng quầy.
Vừa rồi thanh niên này đi theo phía sau Liêu chưởng quầy tiến vào, Tô Mộc Lam còn tưởng rằng hắn là tiểu nhị của Linh Lung Các cùng đi theo, nhưng bây giờ thấy hắn và Liêu chưởng quầy cũng không có bất kì trao đổi gì cả, nên hiển nhiên là không phải.
"Xin chào Tô thím, cháu tên là Thiệu An Bình, giống như Thủy Liễu, cùng làm người học việc ở Hồng Vận Lâu." Thiệu An Bình chắp tay cung kính trả lời: "La đầu bếp biết được ngày mai sẽ là lễ cập kê của Thủy Liễu, có tâm muốn đến xem lễ nhưng công việc ở Hồng Vận Lâu quá bận rộn nên La đầu bếp không thể thoát thân được, liền để cho cháu thay ông ấy đến đây."
"Đây là mấy vị đầu bếp đưa cho Thủy Liễu, còn những thứ này đều là một ít tấm lòng của mấy người học việc chúng cháu." Thiệu An Bình nâng mấy hộp gấm đưa lên.
"Hóa ra là người của Hồng Vận Lâu, mau mời ngồi." Tô Mộc Lam tiếp đón Thiệu An Bình ngồi xuống: "Thủy Liễu ở Hồng Vận Lâu học nấu nướng, cũng ít nhiếu có các ngươi ngày thường vẫn luôn chăm sóc."
"Tô thím khách khí rồi…" Thiệu An Bình có chút ngượng ngùng: "Kỹ năng nấu nướng của Thủy Liễu rất tinh xảo, ngày thường cũng không phải là chúng cháu đang chăm sóc nàng mà là Thủy Liễu đang chăm sóc chúng cháu."
"Coi như là chăm sóc lẫn nhau đi." Bạch Thủy Liễu mím môi nở nụ cười: "Tuy rằng kỹ năng nấu nướng của huynh còn có chút thiếu sót nhưng cũng là bởi vì thời gian học tập còn chưa dài, đợi đến khi học lâu rồi thì tất nhiên cũng sẽ tốt lên."
"Hơn nữa, vị giác của huynh còn cực kì tốt, có thể lập tức phát hiện được chỗ thiếu sót của nhiều món ăn, càng có thể chính xác nếm được nên cho bao nhiêu gia vị, và nên cho những loại gia vị nào, giúp đỡ chúng ta rất nhiều việc đấy."
Bị Bạch Thủy Liễu khen ngợi công nhận khiến Thiệu An Bình càng thêm ngượng ngùng, cười ha ha.
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc thì thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, nên liền thu xếp để làm cơm chiều.
Bạch Thủy Liễu chủ động xung phong muốn làm cơm, buổi tối phải biểu diễn kỹ năng nấu nướng đã được học.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thấy nàng hưng phấn như vậy nên cũng theo nàng.
Thiệu An Bình vén tay áo lên muốn đi hỗ trợ.
"Người đến nhà là khách rồi, tuyệt đối không có chuyện khách phải giúp nấu cơm như vậy." Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam vội vàng ngăn cản.
"Vốn dĩ đã thói quen động tay làm ở Hồng Vận Lâu rồi, bây giờ không được làm thì đúng là không được tự nhiên." Thiệu An Bình nói: "Hơn nữa cháu cũng không làm gì cả, chỉ làm mấy việc như nhặt rau, rửa đồ ăn và thái thịt sống thôi, vừa lúc có thể nhân cơ hội để học trộm hai chiêu của Thủy Liễu, đây là phúc khí mà ngay cả người bên trong Hồng Vận Lâu cũng cầu mà không được đâu."
Người học nghề ở bên trong Hồng Vận Lâu rất đông đúc, mà nơi có nhiều người thì tự nhiên cũng sẽ có cạnh tranh.
Vừa rồi Thiệu An Bình cũng nói là kỹ năng nấu nướng của hắn không được tốt, lúc này lại trông mong đi theo Bạch Thủy Liễu để học nấu nướng thì chắc là bình thường không thể đi theo mấy đầu bếp để học tập, hoặc là bị người khác xa lánh không thể chuyên tâm học tập nấu nướng.
Vì vậy, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam tất nhiên cũng rất thông cảm cho chỗ khó khăn của Thiệu An Bình, nên cũng không ngăn cản hắn nữa, để hắn tự làm.
Mà Thiệu An Bình hiển nhiên cũng đã làm vô cùng thuần thục công việc trợ thủ ở Hồng Vận Lâu, rửa đồ ăn, gọt vỏ, thái thịt, chuẩn bị nguyên liệu, tay chân vô cùng nhanh nhẹn.
Bạch Thủy Liễu cần cái gì thì chưa cần nói ra mồm, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là Thiệu An Bình đã biết là phải chuẩn bị cái gì, liền cầm đưa qua.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thấy vậy nên liền nhìn thoáng qua nhau, sau đó vô cùng ăn ý nở nụ cười.
Đều là những món ăn sở trưởng của Bạch Thủy Liễu, nên bữa cơm tối có thể nói là vô cùng phong phú, mọi người vừa ăn ngon vừa no bụng, nên cũng liên tục khen ngợi Bạch Thủy Liễu.
Sau khi ăn xong cơm chiều thì Bạch Thạch Đường sắp xếp cho Liêu chưởng quầy và Thiệu An Bình nghỉ lại ở trong phòng khách.
Bạch Thủy Liễu đã lâu không trở về nhà, ngày mai lại là sinh nhật của nàng nên Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê đều vô cùng hưng phấn, buổi tối vẫn luôn lôi kéo Bạch Thủy Liễu trò chuyện ở trong phòng, cũng đã sớm tặng quà sinh nhật rồi.
Ba tỷ muội thì thầm nói chuyện đến tận đêm khuya, mãi đến khi Bạch Thạch Đường thúc giục thì mới tự giác đi về phòng ngủ.
Đợi đến khi Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê rời đi thì Bạch Thủy Liễu lúc này mới bắt đầu sửa sang lại những món quà nhận được ngày hôm nay, sắp xếp một chút.
Con thỏ nhỏ bằng gỗ do Bạch Lập Hạ tặng, túi tiền là do Cố Vân Khê tặng, thanh đao dùng cực kì thuận tay này là Liêu chưởng quầy tặng, còn cái thìa sắt này….
Vừa nhìn vào tính chất và xúc giác thì hình như là cái thìa của La đầu bếp ngày thường vẫn dùng, có lẽ là La đầu bếp tặng.
Còn vòng tay này….
Làm từ gỗ tử đàn, được mài rất mịn màng, ánh sáng đỏ sẫm, từng hạt có kích thước lớn như hạt đậu nành, xuyên thành một chuỗi dài quấn quanh tay vừa vặn được ba vòng.
Hạt gỗ có kích thước phù hợp, nhan sắc cũng rất nổi bật khiến cho làn da của Bạch Thủy Liễu càng thêm trắng nõn.