Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 85: Hoành thánh thịt




Tết là ngày trọng đại, dù nghèo khó đến mấy cũng cố gắng may cho con cái áo quần mới, mua trầm hoa về cài, đến lúc đó mua tự nhiên sẽ không thấy gai mắt, trẻ con cũng có thể cảm thấy thoải mái hơn.

Ngày tháng sau này còn dài, nuôi con cái cũng không phải một lúc.

Tô Mộc Lam kéo tay Bạch Trúc Diệp ở kế bên, “Đi, chúng ta mua thịt, buổi trưa đi về gói hoành thánh cho bọn con ăn.

Hoành thánh thịt!

Trong mắt đám nhỏ, nhất thời lóe ra ánh sáng.

Tô Mộc Lam dẫn đám nhóc một mạch đến cửa tiệm thịt.

“Muốn mua gì?” Người bán thịt nhận biết có bóng người đến gần mở miệng mời chào, lúc nhìn thấy Tô Mộc Lam thì mỉm cười, “Hôm nay lại một cái gan heo thế nào?”

Tô Mộc Lam cúi đầu thấy đồ lòng heo bên trong thao gỗ chỉ còn lại ruột già và gan heo, biết người bán thịt này nghe theo nàng mà xẻ đồ lòng heo ra bán, cười nói, “Lần này không mua gan lợn, muốn cái ruột heo, rồi lấy thêm một cân thịt vai.”

“Được.” Người bán thịt cân thịt, lại tìm dây thừng, thuận lợi mà bó ruột lớn kia vào, đưa cho Tô Mộc Lam, “Cũng xem như may mắn lần trước nhờ chủ ý của ngươi, bộ lòng lợn này của ta mới bán nhanh được, ruột heo lần này tính rẻ cho ngươi một chút, đưa ba văn tiền là được.”

“Đa tạ đại ca bán thịt.”

Tô Mộc Lam cười mỉm rồi trả tiền, đem lá sen đã bẻ trên đường lấy ra, gói mấy lớp, bảo đảm sẽ không có mùi gì quá nồng, lúc này mới dẫn đám nhóc đi về.

“Nương, ngươi thật sự có thể làm ra món ruột heo ngon sao?”

Tuy rằng gói ghém mấy lớp lá sen, nhưng ruột heo lớn này vẫn y như cũ bay mùi tanh nồng, người đi đường đều bịt mũi lại, dẫn đến Bạch Lập Hạ cũng có chút hoài nghi thứ đồ này thật sự có thể ăn không.

“Yên tâm, nhất định có thể, hơn nữa bảo đảm bọn con sau khi ăn xong sẽ nhất định muốn ăn nữa.” Tô Mộc Lam vô cùng tự tin, thậm chí còn lộ ra ánh mắt dí dỏm.

Thấy Tô Mộc Lam chắc chắn như vậy, Bạch Lập Hạ cũng yên tâm, dùng sức gật đầu.

Ăn xong sau đó lại muốn ăn lại ruột heo nữa à....

Có phải là ăn ngon hơn thịt xào chua ngọt, còn ngon hơn hoành thánh thịt.

Vẫn là vô cùng mong đợi.

Sau khi Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu hai người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng lúc nuốt nước bọt.

Tô Mộc Lam thì tính toán chuyện bữa trưa, đến nhà thì không hề nghỉ ngơi, bèn bắt đầu bận rộn một mạch, đám nhóc thì ở bên cạnh giúp nhóm lửa rửa rau, làm công việc của trợ thủ.

Hoành thánh thịt hành, vỏ mỏng nhân nhiều, nấu cho nước dùng bên trong hoành thánh đầm đìa mỡ thịt, tỏi và đậu que, dùng đậu que lênh đênh chín nẫu trong nước sôi trộn vào, thanh mát ngon miệng, thích hợp nhất để ăn với đậu phụ lông kia.

Dùng dầu rán, lại thêm nước tương, đường, giấm, rắc một ít muối, rưới thêm một thìa nước dùng mỡ của hoành thánh hấp, màu sắc tươi tắn, đậu phụ lông thơm phức đã được lên bàn.

Bởi vì lên men lông, đậu phụ lông này ngửi vào mang theo chút mùi thối, nhưng ăn vào mùi vị đậm đà, lúc nuốt xuống, càng lưu vị lâu dài.

“Đậu phụ lông lên men này thật sự rất ngon.” Bạch Trúc Diệp liếm môi, “Con ăn cái này rất ngon, sắp đuổi kịp hoành thánh thịt rồi.

“Đây không phải đậu phụ lên men, đây là đậu phụ lông.” Tô Mộc Lam cười nói, “Người khác đa số đều không biết làm.”

“Trách sao mà lúc Ngô thúc công đưa cho chúng ta nhìn rất quý giá, “Bạch Trúc Diệp nói, khuôn mặt nhỏ vội vàng lên tiếng.

Nếu như là đồ khó có được, tất nhiên là không thể hỏi muba người ta, sau này áng chừng sẽ không ăn được đậu phụ lông nữa.