Khi Cố Tu Văn và Lục Văn Tình còn chưa thành thân thì trên dưới Cố gia cũng đã quen thuộc với Lục Văn Tình rồi, bây giờ chỉ là hoàn thành quy củ mà thôi, trong lòng vẫn sinh ra kính trọng.
Lục Văn Tình cũng lấy ra phong thái của chủ mẫu đương gia, gặp mặt, lập quy củ, và phát một ít tiền thưởng.
Sau một phen bận rộn thì đã là một lúc lâu sau đó, trên khuôn mặt của Lục Văn Tình đã lộ ra một ít mệt mỏi.
Cố Tu Văn liền dẫn Lục Văn Tình đến phòng khách nghỉ ngơi một lúc.
Sau khi uống xong một chén trà thì sắc mặt của Lục Văn Tình mới ổn hơn rất nhiều, lấy ra đôi ngọc bội uyên ương mà Cố Vân Khê tặng nàng trước bữa ăn và cẩn thận vuốt ve.
"Ngọc này có tính chất vô cùng tốt, điêu khắc uyên ương cũng rất tinh xảo và sống động." Lục Văn Tình cười nói.
"Ngọc này…." Cố Tu Văn dừng lại một chút rồi nói: "Vốn dĩ là của mẫu thân Vân Khê lưu lại cho Vân Khê, là tính toán chờ sau khi lớn lên thì sẽ làm thành hình dáng mà Vân Khê thích, sau đó thì Vân Khê vẫn luôn cầm khối ngọc này, ta cũng không để tâm, lại không nghĩ tới là Vân Khê lại làm thành ngọc bội để đưa cho nàng."
Lục Văn Tình sửng sốt một chút.
Nàng thật sự không ngờ rằng sẽ có câu chuyện đằng sau khối ngọc này.
Nếu đã là Mạnh thị để lại cho Vân Khê, như vậy thì đây chính là di vật, tất nhiên Cố Vân Khê sẽ coi như trân bảo.
Nhưng thứ coi như trân bảo này lại được Cố Vân Khê tặng cho kế mẫu như nàng.
Có thể thấy được là Cố Vân Khê rất coi trọng nàng.
Trong lòng của Lục Văn Tình ấm áp, cũng cảm thấy hai mắt hơi nóng lên, khụt khịt mũi rồi kéo tay của Cố Tu Văn: "Đã qua nửa ngày rồi, chúng ta đi xem Vân Khê đang làm gì đi, cũng không thể để cho đứa nhỏ cảm thấy hai chúng ta thành thân xong liền lạnh nhạt với cô bé."
"Ta vừa rồi đã sai Liên Kiều đi Thuận Ý Trai lấy chút đậu hà lan về, bây giờ chắc cũng sắp về rồi đấy, Vân Khê ngày thường rất thích ăn cái này đấy."
"Hơn nữa, ta nhớ rõ là Vân Khê thích ăn cá, tuy rằng tài nấu nướng của ta không được tốt nhưng món cá dấm chua Tây Hồ thì vẫn có thể làm được, lát nữa ta sẽ đi phòng bếp chuẩn bị tự tay làm cá cho hai người ăn nhé?"
"Được." Cố Tu Văn cười tủm tỉm đồng ý.
- ---
Tháng sáu, trời nắng gay gắt.
Thời tiết oi bức, tiếng ve kêu ầm ĩ.
Lúc này, Tô Mộc Lam đã có bầu gần tám tháng rồi.
Mang thai song sinh nên bụng tám tháng là đã rất lớn rồi, Tô Mộc Lam càng ngày càng khó đi lại, hơn nữa thời tiết oi bức nên nàng cũng không muốn đi đâu cả, chỉ muốn cả ngày ở trong nhà.
Bạch Thạch Đường từ chỗ khác tìm được mấy gốc cây nho già, đã trồng ở trong vườn từ đầu mùa xuân, lại dựng thêm một cái giá, bây giờ trong sân đã rậm rạp lá cây, bên cạnh cũng đặt rất nhiều chậu nước, gió nhẹ thổi qua cũng mát mẻ hơn một chút.
Phùng thị sợ Tô Mộc Lam ở trong nhà mãi cũng nhàm chán nên thường xuyên đến nói chuyện cho nàng bớt buồn.
Bạch Vĩnh Lạc đã biết đi và nhảy nhót rồi, lúc này đang rải hoa khắp sân, cùng náo loạn với Đại Hoàng, thường xuyên khiến cho mọi người bật cười.
"Mấy ngày hôm trước ta thấy Liễu thím đi nhà tẩu, nói là muốn làm mai cho Vĩnh Hòa hả?" Tô Mộc Lam tán gẫu chuyện gia đình với Phùng thị.
"Đúng vậy, nói là nữ nhi của cháu gái thím ấy, năm nay mười lăm, dáng vẻ cũng ổn, tính tình ôn nhu hòa thuận." Phùng thị trả lời: "Cháu rể của Liễu thím là tú tài, mở một trường tư thục ở trên trấn, trong nhà có một nhi tử và một nữ nhi, nhi tử là lão Đại, hiện giờ đang đọc sách ở huyện học, đã là tú tài rồi, năm nay đang chuẩn bị đi phủ thành để dự kì thi Hương."
"Gia cảnh có vẻ cực kì không tồi, ta cũng đã trộm đi nhìn cô nương kia, là người cực kì đoan trang vững vàng, nghe hàng xóm láng giềng nói cũng vô cùng hiếu thuận, mấy thứ như nữ công hay đọc sách vẽ tranh cũng không kém chút nào, ta cảm thấy rất hài lòng, chỉ là không biết ý của Vĩnh Hòa ra sao, có nguyện ý hay không."
"Muốn biết nguyện ý hay không thì dù sao cũng phải gặp mặt một lần mới biết được." Tô Mộc Lam cười nói.
"Đúng vậy, vì thế nên ta đang thương lượng cùng với Kim Bắc, chờ qua tháng tám thì khi nào rảnh rỗi sẽ để Vĩnh Hòa và cô nương kia cùng gặp mặt một lần, nếu đều đồng ý thì liền quyết định luôn." Phùng thị cười nói.
Vào tháng tám sẽ diễn ra kì thi học viện, Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu đều sẽ tham gia, là kì thi của các đồng sinh thi lên tú tài, là một kì thi rất quan trọng.
Phùng thị muốn sắp xếp việc này đến tháng tám thì chắc là không muốn để cho Bạch Vĩnh Hòa vì chuyện này mà phân tâm.
Hơn nữa, đến lúc đó có kết quả của kì thi xem Bạch Vĩnh Hòa có đỗ hay không thì cũng có thể nhìn xem thái độ của bên nhà cô nương kia như thế nào.
Sắp xếp như vậy là vô cùng ổn thỏa.
Tô Mộc Lam gật đầu, sau đó tiếp tục trêu ghẹo: "Như thế này thì tẩu sắp trở thành mẹ chồng củba người khác rồi."
"Còn nói ta sao." Phùng thị cười cợt: "Năm nay Thủy Liễu cũng tròn mười lăm tuổi rồi, ngươi cứ chờ đi, chờ đến lễ cập kê của Thủy Liễu thì sợ là bà mối sẽ đạp vỡ ngưỡng cửa nhà ngươi ấy chứ, không bao lâu nữa thì ngươi cũng phải làm nhạc mẫu rồi."
Nghe Phùng thị nói như vậy thì Tô Mộc Lam lập tức tỉnh cả ngủ: "Tẩu không nói thì ta còn chưa nhận ra đâu, chỉ chớp mắt mà bọn nhỏ đã lớn như vậy rồi."
"Còn không phải vậy sao, cứ năm này qua năm khác, trôi qua thật là nhanh, chưa cảm thấy gì thì đứa nhỏ đã từ cọng tỏi non trưởng thành người lớn rồi."
Phùng thị nói: "Nói đến hôn sự của mấy đứa nhỏ thì Thủy Liễu là cô nương nên ngươi phải lo lắng hơn một chút, cũng sớm thu xếp đi, cô nương không thể so sánh với tiểu tử được, nếu đến lúc tuổi tác quá lớn thì sẽ bị người khác chọn lựa."
Trong vấn đề hôn sự của mấy đứa nhỏ thì Tô Mộc Lam vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc là lấy ý nguyện của đứa nhỏ làm chủ đạo, phụ mẫu nhiều nhất cũng chỉ là đưa ra lời khuyên mà thôi, nếu đứa nhỏ không chịu hoặc là lựa chọn sống độc thân thì nàng vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng tư tưởng này hơi quá mức hiện đại, hoàn toàn không phù hợp với quan niệm thời đại bây giờ là hôn sự của con cái chính là mệnh lệnh của phụ mẫu và là lời nói củba người mai mối, vì thế nên Tô Mộc Lam cũng không nói nhiều với Phùng thị, chỉ cười gật đầu:
"Là phải sớm đi sắp xếp chuyện này mới được." "Đúng thế." Phùng thị cười híp mắt.
Ngày 12 tháng 7 là sinh nhật của Bạch Thủy Liễu.
Nhà nông thì không có nhiều yêu cầu và quy củ đối với lễ cập kê của tiểu cô nương, phụ mẫu nấu một bữa ăn thịnh soạn, nếu trong nhà có tổ mẫu thì sẽ do tổ mẫu giúp tiểu cô nương búi tóc, cài trâm, sau đó lấy những bông hoa nở rộ dính ít nước rồi rải xung quanh, thì được coi là làm lễ thành công.
Trong nhà Tô Mộc Lam cũng không có trưởng bối, nên nàng là mẫu thân thì phải đứng ra làm.
Vốn dĩ hai năm trước, Tô Mộc Lam tính toán là nếu Bạch Thủy Liễu quá bận rộn ở Hồng Vận Lâu thì nàng và Bạch Thạch Đường sẽ đi phủ thành để xử lý chuyện này, cũng miễn cho Bạch Thủy Liễu phải bôn ba qua lại.
Nhưng bây giờ Tô Mộc Lam chỉ còn hơn một tháng nữa là sẽ chuyển dạ, nên thật sự không thể chịu đựng được giày vò, chỉ có thể làm Bạch Thủy Liễu xin nghỉ mấy ngày ở Hồng Vận Lâu để về nhà.
Liêu chưởng quầy ở phủ thành đã tự mình hộ tống cô bé về nhà.
Trong nhà nhận được thư, biết Bạch Thủy Liễu ngày 11 tháng 7 sẽ về nhà nên liền chuẩn bị từ buổi trưa.
Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê sau khi trở về từ tộc học cũng ngóng trông mòn mỏi đến mức dài cả cổ.
Mãi cho đến khi mặt trời đã ngả về phía tây thì bên ngoài sân mới truyền đến tiếng hí vang của ngựa, ngay sau đó thì bóng dáng của Bạch Thủy Liễu đã nhanh như gió chạy vào trong sân.
"Nương, con đã trở về." Bạch Thủy Liễu nhanh chóng đi lên phía trước, đỡ lấy Tô Mộc Lam đang đỡ cửa muốn đi ra nghênh đón cô bé.
"Dọc đường đi có nóng hay không, có khát không, đã đói bụng chưa?" Tô Mộc Lam cầm khăn giúp Bạch Thủy Liễu lau mồ hôi trên trán: "Nhìn con kìa, đổ mồ hôi đầy gáy rồi."