Sắp đến trưa thì Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê liền trở về từ tộc học.
Nhìn đến trong sân đã đốt bếp than và nồi lẩu trên bếp đang sôi ùng ục thì liền nhếch miệng nở nụ cười: "Trách không được vừa rồi ở bên trong tộc học đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ phía nhà mình, hóa ra là buổi trưa muốn ăn lẩu."
Vừa dứt lời thì hai đứa nhỏ lại nhìn thấy Tô Mộc Lam đang ngồi ở trên ghế, đắp một cái chăn, sắc mặt mệt mỏi, đang ngủ gật dưới ánh nắng mặt trời.
"Nương, có phải thân thể có gì không thoải mái hay không?" Bạch Lập Hạ vội vàng thân thiết hỏi.
"Bá nương có phải bị mệt hay không?" Cố Vân Khê cũng tiến lại gần.
"Không phải như vậy…."
Không đợi Tô Mộc Lam giải thích xong thì Tạ Quảng Bạch ở bên kia đang chuẩn bị bỏ thịt dê đã thái mỏng vào trong nồi, cười ha ha nói: "Là đang chuẩn bị muốn cho các cháu có thêm đệ đệ và muội muội gì đó."
Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Trong bụng của nương/ bá nương đang có tiểu bảo bảo!
"Đây chính là chuyện vui lớn rồi." Bạch Lập Hạ hưng phấn đến mức chóp mũi hơi đỏ lên: "Sau này lại có thêm mấy đệ đệ muội muội nữa thì trong nhà sẽ càng thêm náo nhiệt rồi, con đang lo rằng không có đứa nhỏ nào ở nhà chơi với chúng ta đâu."
"Nương, nương đã mang thai thì ngàn vạn lần không thể bị mệt mỏi được, mùi hương của lẩu hơi nồng, mùi than cũng đậm, nếu nương ngửi nhiều thì sợ là sẽ càng khó chịu, nương liền ngồi ở chỗ này thôi, con đi nhúng đồ ăn với thịt cho nương, bao giờ chín thì sẽ bưng lại đây cho nương."
"Con nhớ rõ là nương thích ăn thịt dê và cá viên, đậu phụ cũng lấy một ít đi, đúng rồi còn có vỏ đậu, ngó sen, và đậu phụ rán nữa…."
Bạch Lập Hạ ở tại chỗ lẩm bẩm, sau đó cầm bát đũa bỏ vào trong nồi những thứ mà bình thường Tô Mộc Lam thích ăn.
Cố Vân Khê thì ở bên cạnh thì múc một ít tương vừng, kèm với sữa đậu phụ, đậu phộng băm nhỏ, hành lá, rau mùi và dấm chua,...….
để nêm nước sốt, chuẩn bị cho Tô Mộc Lam chấm ăn.
Chờ đến khi bên Bạch Lập Hạ đã chuẩn bị xong các loại thịt và rau dưa thì hai đứa nhỏ lập tức cùng bưng đến trước mặt Tô Mộc Lam.
Nhưng hai đứa nhỏ lại nghĩ đến, nếu một người ăn cơm thì một tay cầm bát, một tay cầm đũa là thích hợp rồi, bây giờ có hai cái bát thì sợ là không cầm được.
Hai đứa suy nghĩ rồi thương lượng một lúc, sau đó đổ nước sốt tương vừng vào bát thịt và rau dưa mà Bạch Lập Hạ đã nhúng chín, sau đó trộn lên một chút rồi mới đưa cho Tô Mộc Lam.
Nhìn thấy đang êm đẹp ăn nồi lẩu thì lại hoàn toàn biến thành món ăn trộn cay nên Tô Mộc Lam cũng dở khóc dở cười.
Nhưng đây là tấm lòng của bọn trẻ nên thật sự không thể phụ lòng được.
Tô Mộc Lam vui mừng nhận lấy: "Các con cũng nhanh đi ăn chút gì đi."
"Vâng, bọn con đi ăn trước, nếu nương muốn ăn cái gì thì cứ nói nhé."
Thấy Tô Mộc Lam gật đầu khẳng định thì Bạch Lập Hạ bây giờ mới kéo Cố Vân Khê đi đến ăn lẩu.
Tô Mộc Lam thì bắt đầu càn quét tiêu diệt bát đồ ăn trộn cay trước mặt.
Buổi sáng thức dậy đã ăn mì canh gà không ít rồi, nhưng cũng không cản trở sự thèm ăn lúc này của nàng, rất nhanh chóng thì bát thức ăn trộn cay cũng đã thấy đáy.
Tô Mộc Lam đang nhìn một bàn đầy rau dưa và thịt để cân nhắc xem nên ăn cái gì mới ngon, thì Bạch Thạch Đường đã bưng đến một bát thịt dê còn có bí đao và khoai lang mà Tô Mộc Lam thích.
Bạch Lập Hạ cũng nhúng một ít mì và đậu phụ đông lạnh và Cố Vân Khê thì nhúng thêm nấm và mộc nhĩ….
Tô Mộc Lam đã cảm nhận rõ ràng được cảm giác hạnh phúc của việc ngồi im và được cho ăn.
Ăn lẩu buổi trưa đến no căng bụng.
Tới buổi chiều thì sau khi phơi nắng ở trong sân khiến cho có hơi buồn ngủ, thì Tô Mộc Lam đã quay vào trong phòng để ngủ một lúc, mãi cho đến khi mặt trời đã ngả về phía Tây thì mới thức dậy.
Đến bữa tối thì Bạch Thạch Đường quan tâm đến sự thèm ăn của Tô Mộc Lam nên lại làm một bàn thức ăn vô cùng phong phú.
Các món như sườn xào chua ngọt, canh sườn hầm, thịt dê xào lăn, gà chảy nước miếng,…
Đối mặt với một bàn toàn đồ ăn ngon thì Tô Mộc Lam tuân thủ nguyên tắc là tuyệt đối không thể phụ lòng, nên lại tận hưởng một lần nữa.
Vào ban đêm, Tô Mộc Lam nằm ở trên giường, đôi mắt trợn to nhìn vào tấm màn trên đỉnh đầu.
"Ban ngày ngủ nhiều nên bây giờ không ngủ được hả?" Bạch Thạch Đường thấy bộ dạng tỉnh táo của Tô Mộc Lam nên cười nói.
"Cũng không phải, nếu thật sự muốn ngủ thì cũng có thể ngủ được, chỉ là…." Tô Mộc Lam đặt hai tay lên bụng, khóe miệng tràn đầy ý cười: "Chỉ là cảm thấy mang thai thật sự là một chuyện vô cùng thần kì."
Trong bụng đang có một sinh mệnh nhỏ bé, hơn nữa sinh mệnh nhỏ bé này còn đang lớn lên từng ngày, cuối cùng sẽ trở thành một đứa trẻ sơ sinh.
Bạch Thạch Đường cũng cười nhẹ, vươn tay đặt nhẹ nhàng lên trên bụng của Tô Mộc Lam, vuốt ve một lúc sau đó cầm lấy tay của nàng.
Lòng bàn tay to và rộng, khi nắm tay cũng rất mạnh mẽ nhưng càng nhiều hơn đó chính là sự ôn nhu.
Nhưng Tô Mộc Lam cũng cảm nhận được lòng bàn tay của Bạch Thạch Đường cơ hơi nóng, giống như là đang đổ mồ hôi vì khẩn trương.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Tô Mộc Lam nghiêng người, nằm ở khuỷu tay của Bạch Thạch Đường.
"Không có gì, chỉ là rất vui vẻ." Bạch Thạch Đường vuốt nhẹ cái mũi của Tô Mộc Lam: "Có thấy nhàm nhán hay không, muốn ta đọc truyện cho nàng nghe không?"
Tô Mộc Lam thích xem sách truyện, nhưng ban đêm chỉ có ánh sáng từ nến nên dù sao cũng có chút mù mờ, Bạch Thạch Đường lo lắng nàng bởi vì xem sách truyện buổi tối sẽ bị thương đến mắt nên thường xuyên muốn tự mình đọc và để cho nàng nằm nghe.
Tô Mộc Lam gật đầu, suy nghĩ một chút rồi rút ra một quyển trong đống sách truyện: "Đọc quyển này đi, lần trước mới chỉ đọc được một nửa, nửa sau vẫn chưa xem xong, tình tiết trong này viết rất thú vị."
"Được." Bạch Thạch Đường nhận lấy quyển truyện, hôn lên trán nàng một cái, sau đó đợi Tô Mộc Lam điều chỉnh xong tư thế nằm cho thoải mái thì mới bắt đầu hắng giọng và đọc lên.
Giọng nói của Bạch Thạch Đường trầm ấm, tự mang theo sức hút, lúc này lại cố ý hạ thấp âm thanh, nên càng thêm trầm thấp và nhu hòa, nghe càng thoải mái hơn so với ngày thường.
Hơn nữa Bạch Thạch Đường cố ý đọc giàu tình cảm hơn, gặp được vai diễn khác nhau cũng sẽ đổi giọng điệu, nên Tô Mộc Lam đang nhắm mắt để nghe liền giật mình có cảm giác như đang nghe kịch nói truyền thanh ở hiện đại, vô cùng thích thú.
Bạch Thạch Đường đọc được vài trang thì nhận thấy người đang nằm trong lòng ngực đang thở đều đều, đã ngủ say rồi, nên liền đặt quyển sách trong tay xuống, nhưng cũng không vội vã nằm xuống mà là vẫn duy trì tư thế này để cho Tô Mộc Lam ngủ thoải mái hơn một chút.
Ánh nến trên bàn đang nhảy nhót, còn trên khuôn mặt của Bạch Thạch Đường cũng bị che khuất bởi một tầng bóng đêm không rõ nghĩa.
Tô Mộc Lam mang thai là việc vui, cũng là chuyện mà hắn vẫn luôn chờ đợi, nhưng đến khi thật sự mang thai thì hắn lại tràn đầy lo lắng.
Mang thai mười tháng, là chuyện cực kì vất vả, mà nữ tử sinh sản thì giống như bước một chân vào Quỷ Môn Quan vậy.
Tô Mộc Lam gầy như vậy, lại mang thai song sinh, đến lúc đó thì khó có thể tưởng tượng được sự cực khổ của nàng….
Bạch Thạch Đường thở dài trong lòng.
- ---
Tô Mộc Lam cảm thấy bản thân đang sống một cuộc sống cơm đưa đến tận mồm, quần áo đưa đến tận tay.
Mọi chuyện vặt vãnh trong nhà đều do Hứa thị và Lý thị phụ trách, Bạch Thạch Đường thì bắt đầu chăm sóc ẩm thực hàng ngày của nàng, Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê cũng suốt ngày coi nàng thành búp bê sứ cần được tỉ mỉ che chở.
Tô Mộc Lam cảm thấy vừa vô cùng ấm lòng, nhưng cũng bởi vì cái gì cũng không được phép làm, chỗ nào cũng không cho đi nên có chút bất đắc dĩ.