"Được." Thấy cháu gái nhà mình lên tiếng nên Tạ Quảng Bạch liền gật đầu.
Vạn Tân Nguyệt mang theo khuôn mặt trang điểm đậm, nhìn đến Lục Cảnh Nghiễn tuy rằng sắc mặt tiều tụy nhưng dung mạo vẫn vô cùng xuất sắc, độc nhất vô nhị, nên liền cười hì hì.
Nụ cười đầy vẻ gian xảo, trong đôi mắt sáng ngời cũng tràn ngập sự tham lam.
Lục Văn Tình nhìn tình cảnh này thì trong lòng càng thêm xấu hổ và giận dữ, đang tính toán nên đối phó như thế nào.
Ngược lại Lục Cảnh Nghiễn lúc này vẫn rất điềm tĩnh tự nhiên, lễ phép gật đầu với Vạn Tân Nguyệt coi như là hành lễ: "Không biết tiểu thư có gì muốn nói với ta."
"Vừa nãy nghe người nói là ngươi đã thích cô nương khác, vậy ta muốn hỏi một câu là ngươi thích cô nương là ai vậy? Tính tình như thế nào, gia cảnh ra sao?" Vạn Tân Nguyệt nhếch miệng cười hỏi.
Thấy Lục Cảnh Nghiễn chần chờ, lại bổ sung thêm một câu: "Ngươi cũng không cần phải lo lắng ta hỏi thăm để trả thù vị cô nương kia, ta chỉ muốn nhìn xem là cô nương như thế nào có thể vào được mắt của Lục thiếu gia đây."
"Ta thấy Lục thiếu gia tuy xuất thân từ gia đình làm thương nhân, nhưng Lục thiếu gia từ nhỏ đã đọc đủ loại sách vở, gia giáo cũng rất nghiêm khắc, như vậy thì chắc người mà Lục thiếu gia thích cũng là tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn, lịch sự ôn nhu?"
"Cô nương nói sai rồi." Lục Cảnh Nghiễn hơi gian nan cười: "Nàng ấy cũng không phải người đoan trang nhã nhặn, cũng không lịch sự ôn nhu, ngược lại vẫn luôn nói to hét lớn, làm chuyện gì cũng có chút liều lĩnh."
"Khi nói chuyện thì muốn nói cái gì sẽ nói cái đó, tuyệt đối không trải qua đầu óc, cũng không suy nghĩ cặn kẽ, làm việc cùng là tùy theo tâm trạng, nghĩ muốn làm cái gì liền làm cái đi, sẽ không bận tâm đến người khác cũng sẽ không để ý đến ánh mắt của thế gian."
"Nghe thì có vẻ như có không ít khuyết điểm." Vạn Tân Nguyệt hơi nghiêng đầu: "Vậy Lục thiếu gia nói một câu xem vị cô nương này có ưu điểm gì mà có thể khiến cho Lục thiếu gia yêu thích như vậy?"
"Ta cho rằng, vừa rồi ta đã nói rồi." Lục Cảnh Nghiễn thấy Vạn Tân Nguyệt có hơi sững sờ, liền giải thích: "Những điều vừa rồi mà ta nói đều là những ưu điểm vô cùng tuyệt vời trong mắt ta."
"Thì ra là thế." Vạn Tân Nguyệt bừng tỉnh hiểu rõ, gật đầu: "Nhưng mà vừa rồi Tam thúc cũng đã nói, Lục thiếu gia có thể coi trọng trong lòng, nhưng chưa chắc cô nương người ta đã nguyện ý sống cả đời với Lục thiếu gia, dù sao thì hai chân của ngài cũng có bệnh, Lục thiếu gia thật sự buông tha cho việc trị liệu hai chân để đi cố gắng nắm lấy một thứ hư vô hay sao?"
"Nàng sẽ không ghét bỏ." Lục Cảnh Nghiễn nói: "Ít nhất hiện tại thì cũng không ghét bỏ, nếu là sau này nàng ấy ghét bỏ thì cũng không sao, nàng ấy thích người khác thì là chuyện của nàng ấy, còn ta thích nàng ấy lại là chuyện của ta."
"Ta chỉ cần biết là nàng ấy vẫn luôn ở trong lòng ta, thì sau này ta sẽ không thành thân với người khác, phần còn lại thì cũng không vội vàng…."
Thật sự là người trẻ tuổi, chưa trải qua va vấp gì, đầu óc nóng lên liền phải thề non hẹn biển, thật sự là vô cùng buồn cười.
Tạ Quảng Bạch nghe chuyện này liền cười nhạt, vừa tính mở mồm trào phúng mấy câu nhưng chưa đợi hắn há mồm thì Vạn Tân Nguyệt ở bên cạnh đã nhào vào trong lòng Lục Cảnh Nghiễn.
"Ta đã biết là Lục ca ca nhất định sẽ thích ta mà, vậy ta cũng nói với Lục ca ca một lần, ta cũng rất thích Lục ca ca."
Âm thanh trong trẻo, ngọt ngào, âm cuối hơi cao lên….
Lục Cảnh Nghiễn lập tức ngẩn người: "Nguyệt nhi?"
"Đương nhiên là ta." Vạn Tân Nguyệt cười hì hì, sau đó giả làm mặt quỷ với Lục Cảnh Nghiễn: "Xem ra ta trang điểm cũng không tệ, ngay cả Lục ca ca cũng đều không nhận ra ta."
Vừa nói chuyện thì Vạn Tân Nguyệt liền cầm khăn lên, hỏi người hầu mang tới một chậu nước rồi bắt đầu lau mặt.
Son phấn quá dày nên cũng không thể lập tức lau hết được, nhưng sau khi lau sạch hơn nửa thì mọi người trong phòng cũng đã nhận ra vị cô nương trang điểm đậm trước mắt này chính là Vạn Tân Nguyệt.
Hai huynh muội Lục Cảnh Nghiễn và Lục Văn Tình nhìn thoáng qua nhau, sau đó càng thêm nghi ngờ.
Vạn Tân Nguyệt đã là cháu gái của Tạ Quảng Bạch thì hôm nay là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Tạ Quảng Bạch cũng ngạc nhiên vô cùng, đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Cảnh Nghiễn và Vạn Tân Nguyệt có vẻ rất quen thuộc, hơn nữa tình cảm giữa hai người còn vô cùng sâu sắc, khiến cằm của hắn suýt rớt xuống đất: "Đây….
Chuyện này là sao vậy…."
"Tam thúc, sự tình chính là như vậy…." Vạn Tân Nguyệt kéo Tạ Quảng Bạch và nói hết sự việc từ đầu đến cuối, kể thật tỉ mỉ cho hắn nghe.
Tạ Quảng Bạch nhíu mày nghe xong một lúc rồi cuối cùng cũng xem như hiểu rõ.
Nhưng mà sau khi hiểu rõ thì mày cũng không giãn ra, ngược lại còn nhíu chặt hơn.
Vừa rồi bị mất hết mặt mũi, bây giờ lại phát hiện ra chỉ là hiểu lầm, vậy hắn tốn công tốn sức một phen như này thật sự càng không thú vị, càng cảm thấy bị mất mặt.
Tạ Quảng Bạch hừ lạnh một tiếng: "Ta mặc kệ, lời đã nói ra ngoài thì như đã hắt nước đi rồi, ta đã muốn làm mai mối cho cháu gái nhà ta thì chắc chắn sẽ phải mai mối, ngươi nói ngươi đồng ý hay là không đồng ý đi."
Lời vừa nói ra thì mọi người ở đây đều choáng váng.
Đều đã đến mức này rồi mà còn hỏi câu này, nghe thật sự kì quái?
Lục Cảnh Nghiễn ho nhẹ một tiếng, chắp tay với Tạ Quảng Bạch: "Tam thúc thúc bớt giận…"
Đã kêu là Tam thúc thúc thì tất nhiên chính là đồng ý rồi.
Sắc mặt của Tạ Quảng Bạch lúc này mới ôn hòa hơn một chút, còn khẽ gật đầu: "Đây mới đúng chứ, nếu ngươi đã đồng ý thì ta cũng sẽ tuân thủ lời hứa hẹn, sẽ chữa khỏi hai chân của ngươi…." Vừa nói chuyện thì Tạ Quảng Bạch liền ngồi xuống bắt mạch cho Lục Cảnh Nghiễn.
Một đám người khác đang ngây người thì lúc này cũng không biết Tạ Quảng Bạch đang giận dỗi hay là muốn giúp khám bệnh cho Lục Cảnh Nghiễn, nhưng vẫn nhanh chóng bận rộn làm việc, tuy rằng vẫn thỉnh thoảng lén nhìn Tạ Quảng Bạch một cái.
Trong ánh mắt của bọn họ đều là sự ngạc nhiên.
Tạ Quảng Bạch hừ lạnh ở trong lòng, và liếc nhìn mọi người một cái.
Mấy người phàm tục như bọn ngươi thì biết cái gì chứ?
Dù sao thì hắn cũng là quỷ y, cũng không thể thừa nhận bản thân đã sai lầm rồi, hơn nữa Vạn Tân Nguyệt vui vẻ như vậy thì hắn làm Tam thúc thúc cũng sẽ không nói gì cả….
Tóm lại, trò cười ngày hôm ấy cuối cùng cũng có kết quả viên mãn.
Thậm chí trong một thời gian dài vẫn bị Lục Văn Tình lấy ra để trêu ghẹo.
Lục Cảnh Nghiễn càng nghĩ đến chuyện này thì nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, vươn tay ôm Vạn Tân Nguyệt vào trong lòng ngực.
Vạn Tân Nguyệt đang ngủ thoải mái thì chợt cảm thấy bị Lục Cảnh Nghiễn ôm, cũng không mở mắt, chỉ lẩm bẩm một câu: "Giờ nào rồi…."
"Còn sớm, nàng ngủ thêm một lúc đi." Lục Cảnh Nghiễn nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Vạn Tân Nguyệt mơ màng trả lời một câu, ôm cánh tay của Lục Cảnh Nghiễn và nặng nề ngủ sâu.
Lục Cảnh Nghiễn thấy vậy cũng hơi nheo mắt lại.
- ---
Vốn dĩ vào buổi sáng thì ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu rọi, nhưng đến buổi chiều liền bị che khuất bởi những đám mây, đến khi gần tối thì phía Tây liền nổi gió, trong gió có xen kẽ những hạt tuyết mịn, khi bầu trời đã đen kịt thì hạt tuyết trở thành những bông tuyết lớn, rơi xuống ầm ầm.
Sau hai trân tuyết dày thì đã tới ngày mùng 8 tháng Chạp.
Tục ngữ có nói, qua ngày mùng 8 tháng Chạp thì chính là năm mới rồi, lại đến lúc nhà nhà phải thu xếp mua hàng Tết và chuẩn bị lễ đón mừng năm mới.
Vào thời điểm này thì Tô Mộc Lam vẫn luôn hưng phấn bắt đầu chuẩn bị các loại thực phẩm để chờ sau khi bọn nhỏ trở về sẽ có thể ăn một bữa cơm ngon lành.
Nhưng mà năm nay….
Bạch Thạch Đường sau khi dậy sớm thì nhìn thấy nước ấm rửa mặt mà bản thân chuẩn bị cho Tô Mộc Lam đã lạnh rồi, liền nhéo cái mũi của Tô Mộc Lam vẫn còn đang nằm vùi trong ổ chăn.