Vạn Tân Nguyệt nhìn ánh mắt của Lục Cảnh Nghiễn tối sầm, vừa lúc nghĩ đến lúc còn ở nhà thì ma ma đã dạy cho nàng những chuyện cần chú ý trong đêm động phòng nên mặt đã ửng đỏ.
Cũng không dám nhìn Lục Cảnh Nghiễn nữa, nên Vạn Tân Nguyệt đành vùi thấp đầu, cầm bát canh lên chống đỡ, cắn to nhai lớn để che giấu cảm xúc xấu hổ của mình.
Lục Cảnh Nghiễn nhìn Vạn Tân Nguyệt vào lúc bình thường thì vẫn luôn có vẻ vô cùng hào hiệp, không sợ trời không sợ đất, lời nói và hành động cũng thường xuyên khiến người khác khiếp sợ, mà hôm nay thì lại có mặt thẹn thùng như vậy, một tay nâng cằm nàng lên, hứng thú nhìn hai má đỏ ửng của nàng.
Bị nhìn chằm chằm như vậy thì Vạn Tân Nguyệt càng thấy không được tự nhiên, chỉ dậm chân dưới gầm bàn và lẩm bẩm: "Lục ca ca vẫn luôn nhìn người ta làm gì vậy?"
"Nhìn Tân Nguyệt nhà ta thật xinh đẹp." Lục Cảnh Nghiễn cười nói.
Khen ngợi và trêu chọc chói lọi như vậy khiến cho khuôn mặt của Vạn Tân Nguyệt càng đỏ hơn, bĩu môi: "Trước kia cũng không phát hiện Lục ca ca lại là người có miệng lưỡi trơn tru như thế." Miệng lưỡi trơn tru?
Thật là trùng hợp, hắn từ nhỏ đã là người như vậy rồi, cả ngày không có bóng dáng, khiến cho cha nương vẫn luôn lo lắng.
Vẫn luôn nói hắn đã có tướng mạo đẹp như vậy, lại còn miệng lưỡi trơn tru thì chỉ sợ sẽ trở thành công tử nổi tiếng phong lưu sau này.
Chỉ là sau này trong nhà gặp nhiều biến cố, hơn nữa hắn cưỡi ngựa bị kinh hãi nên ngã bị thương hai chân, đối mặt với đủ loại chuyện trong nhà nên đành phải thu hết tất cả tính tình trước kia lại, chỉ để lại ấn tượng ổn trọng và thành thục với người bên ngoài.
Lục Cảnh Nghiễn cảm thấy bản thân sau này có lẽ phải đeo mặt nạ do chính mình tạo ra, sống cả đời như vậy.
Nhưng cho đến khi gặp Vạn Tân Nguyệt….
Có ánh sáng chiếu vào, từng chút một làm tan đi tầng băng dày kia, khiến cho Lục Cảnh Nghiễn lại một lần nữa cảm nhận được trái tim nhiệt huyết đã mất từ lâu của mình.
Lục Cảnh Nghiễn bật cười, vươn tay chạm vào hai má xinh đẹp và thanh tú của Vạn Tân Nguyệt: "Được rồi, không trêu ghẹo nàng nữa, nhanh ăn cơm đi."
Vạn Tân Nguyệt lúc này mới gật đầu, tiếp tục ăn nửa chiếc bánh hành trong bát.
Đến khi mấy món ăn và canh đã ăn hết hơn nửa thì Vạn Tân Nguyệt mới dừng chiếc đũa lại, và no đến mức ợ hơi.
Lục Cảnh Nghiễn gọi người thu dọn đồ ăn, sau đó sai người bưng nước đến để rửa mặt, lúc này mới cùng Vạn Tân Nguyệt buông màn che màu đỏ thẫm xuống.
Nến đỏ chiếu sáng cả một đêm đến bình minh.
Đến khi gà gáy hai lần thì trong phòng mới dần dần yên tĩnh xuống.
Đến sáng ngày thứ hai khi thức dậy, Lục Cảnh Nghiễn vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Vạn Tân Nguyệt nằm bên cạnh ngủ ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn, ở trên trán của nàng hôn một cái.
Vạn Tân Nguyệt có lẽ cảm thấy trên trán có chút ngứa ngáy, không được thoải mái nên dứt khoát xoay người sang một bên và tiếp tục ngủ.
Ngủ đến mức dang tay chân ra bốn phía, không có bất kì dáng vẻ gì cả, ngay cả lớp trang điểm tối hôm qua cũng chưa được rửa sạch hoàn toàn, bây giờ còn lưu lại một phần ở trên mặt, nhìn như một con mèo hoa.
Lục Cảnh Nghiễn thấy bộ dạng này của nàng thì buồn cười vô cùng, trong đầu cũng chợt hiện lên tình cảnh ngày đó Tạ Quảng Bạch đến Lục gia….
Ngày thứ ba sau khi giúp hắn giải độc thì Tạ Quảng Bạch liền hưng phấn bừng bừng đến nhà, vừa mở mồm liền hỏi hắn và Lục Văn Tình đã suy nghĩ như thế nào.
Thấy sắc mặt của Lục Cảnh Nghiễn âm u, vẻ mặt chần chờ của Lục Văn Tình thì Tạ Quảng Bạch có chút không vui: "Lão phu có ơn cứu mạng với ngươi mà ngươi lại muốn bội bạc sao?"
"Lão phu xưa nay không thích nói nhảm nhiều với người khác, ngươi muốn làm người bội bạc, không để ý đến ơn cứu mạng hay là muốn cưới cháu gái ngoan ngoãn của ta, sau này hai chân cũng có thể khôi phục như lúc đầu thì bây giờ liền cho ta một quyết định đi!"
Lục Văn Tình mím môi, vừa mở mồm muốn giải thích một chút thì Lục Cảnh Nghiễn đã ngăn cản nàng, rồi chắp tay với Tạ Quảng Bạch: "Tạ đại phu có y thuật cao siêu, đã cứu tính mạng của tại hạ, ơn cứu mạng này tất nhiên tại hạ sẽ báo đáp."
"Cho dù là tiền tài cũng được, hay là muốn tại hạ bồi thường lại tính mạng này cho Tạ đại phu cũng tốt, tại hạ sẽ không có chút chần chờ nào, chỉ là nếu muốn ta cưới cháu gái của ngài thì chỉ có thể nói là xin thứ lỗi không thể nghe theo…."
"Đây là vì sao?" Tạ Quảng Bạch nhận được câu trả lời như vậy liền lập tức nổi giận lôi đình: "Chẳng lẽ cháu gái của Tạ Quảng Bạch ta đây còn không xứng được với ngươi sao?"
"Tạ đại phu đức cao vọng trọng, cháu gái của ngài tất nhiên là vô cùng tốt, chỉ là…."
Lục Cảnh Nghiễn dừng lại một chút, nâng mí mắt lên, nhìn về phía Tạ Quảng Bạch, giọng nói trịnh trọng: "Chỉ là ta đã có người trong lòng rồi, cũng chỉ muốn thành thân với nàng ấy mà thôi, cho nên không thể cưới người khác được….
."
"Hừ." Tạ Quảng Bạch cười lạnh: "Lục thiếu gia quả nhiên vẫn là quá trẻ tuổi, không biết rằng trên thế gian này thì hai chữ không đáng tiền nhất chính là tình cảm, hơn nữa Lục thiếu gia có tật ở hai chân, chắc hẳn không có nhà nào nguyện ý gả cô nương cho ngươi, để chiếu cố một người tàn phế cả đời rồi, chỉ sợ là Lục thiếu gia ngưỡng mộ trong lòng nhưng cô nương nhà người ta chưa chắc đã chịu."
"Lục thiếu gia nghe ta khuyên một câu, không cần quá cố chấp, ta cũng chỉ coi trọng khuôn mặt này của Lục thiếu gia mà thôi, đây thật sự là loại hình mà cháu gái của ta thích, nếu không thì ngay cả cửa nhà thì ngươi cũng không có cơ hội bước vào đâu!"
"Lục thiếu gia nếu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì đừng trách Tạ Quảng Bạch ta đây không khách khí, gọi người đến trói Lục thiếu gia đi thì đến lúc đó cũng không phải do Lục thiếu gia đồng ý hay không đồng ý!"
Dứt lời liền liền muốn tự mình đi bắt Lục Cảnh Nghiễn.
Vạn Tân Nguyệt trang điểm đậm đứng ở bên cạnh, hoàn toàn nhìn không ra được dung mạo ban đầu chợt hốt hoảng ngăn cản Tạ
Quảng Bạch, cao giọng nói: "Tam thúc bớt giận."
"Tam thúc làm như này, nếu người biết thì nói là Tam thúc bởi vì sở thích của cháu gái mình nên không tiếc để ý đến thanh danh đại phu của bản thân, nhưng nếu người không biết sẽ chỉ nghĩ đến Tam thúc vì bị bác bỏ mặt mũi nên thẹn quá hóa giận, nói cái gì cũng phải trói người ta đi."
"Cái gì mà biết với không biết, đừng có quanh co lòng vòng như vậy, chính là bởi vì mất mặt nên ta mới tức giận như vậy!"
Tạ Quảng Bạch tức giận đến hai má phình lên: "Lão tử làm nghề y nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều vội vàng cầu xin ta khám và chữa bệnh cho, đây là lần đầu tiên gặp phải việc nguyện ý cho hắn xem bệnh mà lại bị đẩy ra ngoài, như vậy có nên tức giận hay không? Thật là tức chết ta rồi!"
"Chỉ cần nhìn vào việc hắn làm ta tức giận như vậy thì ta nói gì cũng phải lôi tên họ Lục này đi, bằng không đúng là nuốt không trôi cơn tức này."
Lục Văn Tình đứng ở bên cạnh, thấy cháu gái của Tạ Quảng Bạch đứng ra ngăn cản nên đoán rằng nàng ấy cũng không có nhiều hứng thú với chuyện này, lập tức vội vàng nói: "Tạ đại phu suy nghĩ vì cháu gái là một chuyện tốt, chỉ là tấm lòng tốt của Tạ đại phu nhưng ngộ nhỡ khi mang lệnh huynh về nhà mà cháu gái của ngài cũng không thích thì không phải là đang chậm trễ hôn sự của cháu gái ngài sao?"
"Sợ cái gì?" Tạ Quảng Bạch thổi râu trừng mắt đứng lên: "Không thích thì có gì quan trọng, bộ dạng đẹp mắt thì cứ nuôi ở trong nhà là được rồi, thỉnh thoảng nhìn mấy lần cũng khiến cho trong lòng thoải mái hơn, cùng với việc hôn nhân thì có quan hệ gì đâu?"
Hiển nhiên là lúc này Tạ Quảng Bạch đã nổi lên cố chấp, nói gì cũng không chịu nhả ra.
Tuy rằng Tạ Quảng Bạch có ơn cứu mạng Lục Cảnh Nghiễn, nhưng những lời vừa rồi thật sự quá mức nhục nhã người khác.
Lục Văn Tình cắn chặt răng, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.
Vạn Tân Nguyệt ở bên cạnh đang ngăn cản Tạ Quảng Bạch vẫn cất cao giọng nói như trước: "Tam thúc đừng sốt ruột, để cháu nói chuyện một chút với Lục thiếu gia."