"Lần trước ta đã nói với ngươi, chuyện trước kia, lòng Bạch Thạch Đường kia có hơi nghi ngờ, cũng cảm thấy đã bị lỗ một số tiền, trong đầu cũng không còn suy nghĩ về việc làm ăn nữa, hai chúng ta đã là kiếm được một khoản tiền rồi, cũng đã đều chia ra, mỗi người đều yên ổn sống cuộc sống còn lại."
"Ngươi thì tốt rồi, cả ngày vẫn còn nghĩ được lời bao nhiêu bạc? Ngươi sẵn lòng tự mình nhảy xuống hố lửa, cũng kéo theo ta!"
Trần Thượng quẳng lại một câu đầy những lời tàn nhẫn như thế, bật đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Quách Thuỷ Sinh đầu tiên sững sờ, tiếp đến một mặt tức giận, bước lên phía trước ngăn Trần Thượng lại.
"Cái tên khốn ngươi đây! Lúc trước, luôn mồm nói với ta Bạch Thạch Đường muốn phái ngươi đi Hàng Châu mua tơ sống, bảo ta trong quãng thời gian này tìm người mua càng sớm càng tốt, nhưng bây giờ lại bảo chưa từng nói với ta việc này?"
"Ta nói với ngươi Bạch Thạch Đường bảo ta đi mua tơ sống lúc nào?" Sau khi Trần Thượng tức giận, càng ngạc nhiên nhiều hơn.
"Chính là lần trước, lúc ta bảo ngươi lấy vài tấm vải từ bên trong Linh Lung Các, ngươi cho người đưa vải đến chỗ ta, bức thư kẹp trong mấy tấm vải kia viết rõ ràng như thế mà!"
Quách Thuỷ Sinh chỉ vào mũi Trần Thượng mà mắng: "Giấy trắng mực đen, ngươi còn muốn thế nào đây? Ngươi lại nói thôi, có phải là ngươi tự tìm được người mua, muốn độc chiếm tiền bạc nên lừa ta rằng không có chuyện này không?"
"Họ Trần kia, ngươi cũng đừng quên, hai chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu như ta xảy ra chuyện gì đó, ta cũng sẽ tuôn ra tất cả mọi chuyện của ngươi, dựa vào tính tình của Bạch Thạch Đường kia, ngươi nghĩ một chút xem hắn sẽ đối phó với ngươi thế nào!"
"Chỉ nói miệng không, ngươi nói xem, người bên ngoài sẽ tin sao? Nếu thật sự náo loạn, ta sẽ nói là ngươi vu oan hãm hại ta!" Trần Thượng không cam lòng yếu thế, phản ứng lại.
Quách Thuỷ Sinh này, thật sự là kiếm tiền đến điên rồi, vì kiếm tiền mà đến những lời này cũng có thể nói ra miệng.
Cũng không nghĩ một chút, rõ ràng bản thân hắn đã từng nói mình muốn chào từ giả Linh Lung Các, Quách Thuỷ Sinh còn bịa ra lời nói dối này muốn uy hiếp hắn nữa, cho rằng hắn thật sự ngốc rồi hay sao vậy...
Trần Thượng phỉ nhổ xem thường một trận, nhưng cũng lập tức ngẩn người.
Lời nói dối như vậy, khó tránh hơi quá vụng về, theo lý mà nói Quách Thuỷ Sinh này không đến mức ngu ngốc mà bịa ra lời nói dối để uy hiếp hắn đến mức này.
Trần Thượng suy nghĩ, bình tĩnh lại, nhìn về phía Quách Thuỷ Sinh: "Ngươi nói, lúc ấy ta từng viết thư cho ngươi sao?"
"Nói nhảm!" Quách Thuỷ Sinh quát: "Nếu không phải ngươi viết thư cho ta, sao ta phải đi tìm người mua gì chứ? Còn bảo ta phải lặng lẽ kín tiếng, đừng để cho người ngoài phát hiện nữa, còn nói cái gì mà bây giờ ngươi không thể ra vào cửa hàng một cách dễ dàng, cũng vì không để Bạch Thạch Đường đem lòng sinh nghi, sau này cứ dùng cách đưa thư như thế này, giấy trắng mực đen này ta vẫn còn giữ ở nhà đấy, sao nào, muốn ta lấy đến ném lên mặt ngươi mới được sao?"
Trần Thượng lại suy nghĩ một hồi: "Vậy cuộc gặp mặt ở quán trà ngày hôm nay, cũng là ta gọi ngươi ra?"
"Đó là đương nhiên." Quách Thuỷ Sinh nhìn Trần Thượng hệt như một kẻ đần: "Ngươi bảo một tên tiểu nhị đến nhắn với ta, bảo ta đến quán trà này chờ ngươi, nói một chút về chuyện ngươi đi Hàng Châu mua tơ sống nên ta mới đến."
Nghe Quách Thuỷ Sinh nói như vậy, Trần Thượng hít vào một ngụm khí lạnh, sống lưng cả người phát lạnh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Thấy cả người Trần Thượng run rẩy, Quách Thuỷ Sinh có hơi buồn bực: "Chuyện này có gì không đúng sao?" Quá không đúng rồi!
Bờ môi Trần Thượng không còn một chút huyết sắc nào, giọng nói càng run rẩy hơn: "Ta được một đứa bé, nói rằng ngươi cho nó một cây mứt quả, bảo nó nói với ta một tiếng, để ta đến quán trà gặp ngươi..."
Quách Thuỷ Sinh cũng sững sờ, sau một lát mới phản ứng được.
Thế này là có người ở giữa, liên tục truyền lời cho hai người bọn họ đây mà!
Về phần người kia là ai, mục đích là gì, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được!
Sắc mặt của Quách Thuỷ Sinh cũng vô cùng khó coi, lúc này cũng không còn lo được sẽ bàn chuyện mua bán tơ sống với Trần Thượng nữa, thoắt cái kéo cửa nhã gian ra, co cẳng muốn chạy ra ngoài.
Kết quả vừa bước ra cửa đã đụng phải một bóng dáng cao to ở phía đối diện, Quách Thuỷ Sinh đâm đầu vào một cái cũng lảo đảo, không kịp vịn khung cửa ở bên cạnh đã đặt mông ngồi xuống đất.
Mà lúc Trần Thượng nhìn thấy dáng vẻ củba người kia, cũng ngây ra như phỗng, hai chân như rót chì, không thể chuyển động dù chỉ một chút.
Bạch Thạch Đường nhìn hai người bị doạ không nhẹ trước mặt, nhấc chân bước vào phòng, sau đó đóng cửa nhã gian lại, lúc này mới chuyển một cái ghế đến ngồi ở cửa, thuận tay cầm một tách trà mới đến, nhấp một ngụm trà.
Tất cả động tác đều chậm rãi, nhìn không ra như một người tức giận, nhưng hai người Trần Thượng với Quác Thuỷ Sinh lại có thể cảm nhận được sự tức giận hừng hực trên người hắn.
Trần Thượng là người phản ứng đầu tiên, vụt cái quỳ xuống mặt đất: "Ông chủ, người nghe ta nói, ta nhất thời bị mỡ heo làm mê mụi tâm trí, nghe Quách Thuỷ Sinh kia...."
"Nghe Quách Thuỷ Sinh giật dây, cho nên lúc đi mua tơ sống mới dựa vào danh nghĩa của mình mua đống hàng kia, chuyển tay tăng thêm hai mươi phần trăm, bán cho Mạnh chưởng quỹ ở phủ thành, lấy tiền vào tay, bổ sung vào lỗ thủng trong ngân hàng tư nhân Linh Lung Các, sau khi trở lại Linh Lung Các thì nói người bên kia đã trả lại khoản hàng của bọn ta, không hề mua tơ sống."
Bạch Thạch Đường cắt ngang lời Trần Thượng, trầm giọng nói.
"Đúng, đại khái là như thế này." Trong giọng nói của Trần Thượng đầy vẻ run rẩy: "Ông chủ, ta thật sự là nhất thời hồ đồ thôi."
"Ông chủ cũng biết, cuộc sống nhà ta khó khăn, mấy năm nay suốt ngày cha cứ uống cá cược chơi gái, trong nhà thiếu nhiều khoản nợ, bây giờ thân thể của mẹ già không được tốt, cả nhà chỉ trông cậy vào một mình ta kiếm tiền mà thôi."
"Mỗi ngày ta đều ăn cám, nhà nghèo vẫn mặc quần áo có miếng vá như trước đây, ăn bánh cao lương đen, trùng hợp ta đi mua tơ sống, trên thuyền gặp được Quách Thuỷ Sinh, nói chuyện phiếm vài câu, Quách Thuỷ Sinh này biết ta đi mua tơ sống, lại ở Linh Lung Các, liền cổ vũ ta làm chuyện như vậy, nói hắn sẽ đi tìm người mua, đến lúc đó xoay tay một cái, cũng kiếm được bạc liền tay."
"Về phần ông chủ người bên này, không được thì chỉ có một vụ làm ăn không thành, nhà lớn nghiệp lớn, ước chừng cũng không sao, lúc ấy ta liền nổi lên lòng tham..."
"Ông chủ, ông chủ, người hãy nể mặt ta mấy năm nay làm việc ở Linh Lung Các thật thà, cần cù, tha cho ta lần này đi."
Trần Thượng khóc ròng ròng, mặt Bạch Thạch Đường lại không có biểu cảm gì, để chén trà trong tay xuống: "Ngươi nói ngươi bị Quác Thuỷ Sinh kia cổ vũ, vậy ta muốn hỏi ngươi một chút, cầm đi mười phần trăm trên khoảng tiền hàng ở Linh Lung Các, nói rằng chi tiêu cho quanh đấy, đây cũng là chủ ý của Quách Thuỷ Sinh?"
"Chuyện này... Thật sự đúng là không phải."
Là Trần Thượng cảm thấy việc làm ăn không thành, nếu không tiêu xài một chút thì không chân thực lắm.
Nói là tiêu xài quanh đấy cũng sẽ chân thật hơn một chút, hơn nữa hắn cũng có lý do để lấy thêm một khoản bạc.
Chuyện này, hắn cũng giấu diếm Quách Thuỷ Sinh.
Dù sao, Quách Thuỷ Sinh cũng chỉ tùy ý tìm một người mua, còn hắn phải làm loại chuyện vừa bất chấp nguy hiểm lại mất công như thế này, hai người lại phải chia năm năm, Trần Thượng cảm thấy không hợp lý.
Lấy thêm nhiều một khoản tiền, trong đầu cũng cảm thấy không tức giận như vậy nữa.
Lúc này, đối mặt với sự chất vấn của Bạch Thạch Đường, Trần Thượng chưa phản bác, cũng không giải thích, chỉ cúi đầu không nói một lời nào.