Không những có lắng nghe mà còn có sự thông hiểu nhất định.
"Luyện xong thì đi rửa mặt rồi chuẩn bị ăn cơm." Tô Mộc Lam bổ sung một câu.
"Vâng." Bạch Lập Hạ trả lời, đi vào trong phòng gọi Cố Vân Khê.
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường sau khi ăn xong liền đi xe ngựa tới Lục gia.
Sau khi nói chuyện hỏi thăm thì đã hiểu biết đại khái về tình trạng của Lục Cảnh Nghiễn.
Quá trình làm gãy lại xương và nối lại đều vô cùng thuận lợi, Tạ
Quảng Bạch đã dùng gỗ và đá để cố định lại, chỉ cần Lục Cảnh Nghiễn có thể điều dưỡng tốt theo lời hắn nói thì nửa năm sau sẽ khôi phục được một chút, một năm sau sẽ khôi phục như lúc ban đầu, không khác gì người bình thường cả.
Đó là một tin tức cực kì tốt, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hai vợ chồng cũng biết rằng, lúc này hai người bọn họ nghe được mấy câu nhẹ nhàng như vậy, nhưng có thể nhận được tin tức tuyệt vời như thế thì lúc ban đầu tất cả mọi người đều thấp thỏm không yên lòng, và rất khó có thể tưởng tượng được tất cả sự khổ sở mà Lục Cảnh Nghiễn phải chịu đựng.
Chỉ cần nhìn đến Vạn Tân Nguyệt vốn là người ham ăn mà bây giờ thân hình đều gầy gò hơn nhiều, nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của Lục Văn Tình, vòng thâm quầng xung quanh mắt và bộ dáng gầy yếu lúc này của Lục Cảnh Nghiễn thì có thể thấy được tình cảnh lúc đó.
Nhưng mà dù sao đi nữa thì thời kì khó khăn nhất đã đi qua, sau này sẽ nhìn thấy hy vọng, sẽ cải thiện tốt hơn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tô Mộc Lam nói chuyện cùng với Vạn Tân Nguyệt và Lục Văn Tình, an ủi một hồi lâu, cũng nói thêm vài chuyện thú vị của bọn nhỏ trong nhà để cho hai người phân tán sự chú ý và nhẹ nhàng tâm tình hơn một chút.
Ngoài ra còn mang theo rất nhiều điểm tâm sở trường của mình đến.
"Đã biết tay nghề của ngươi rất tốt, trong nhà cũng không thiếu mấy đồ ăn này nhưng đây là một số điểm tâm mà ta mới nghiên cứu và phát triển thêm, ngươi nếm thử rồi cho ta một chút ý kiến xem."
Bánh móng ngựa pha lê, bánh ngọt củ cải, bánh cái bát, còn có một số món ăn nhẹ có vị mặn và bánh mì nguyên hạt.
Nếu không thèm ăn gì, thì ăn nhiều đồ ngọt hơn sẽ khiến lượng đường trong máu gia tăng cao hơn, sẽ càng thêm không có cảm giác đói nữa, ăn một số loại như bánh mì nguyên hạt thì sẽ có thể tạm lót dạ.
"Làm phiền Tô tẩu tử quan tâm rồi." Lục Văn Tình liên tục nói lời cảm ơn.
"Giữa ta và ngươi thì không cần khách khí như vậy." Tô Mộc Lam gói lại mấy thứ kia rồi đưa cho Liên Kiều để cầm xuống trước, sau đó hỏi về việc kinh doanh của cửa hàng cùng với có chỗ gì cần giúp đỡ hay không.
Cửa hàng lẩu và Thất Lý Hương đều có các chưởng quầy có năng lực quản lý, hơn nữa thương hội Lục thị sau khi biết việc trong nhà của Lục Văn Tình thì cũng đã phái hai thanh niên trẻ tuổi đến giúp đỡ.
Thứ nhất là muốn giúp Lục Văn Tình làm mấy việc vặt để biểu thị sự quan tâm của dòng họ Lục thị đối với bọn họ.
Thứ hai là Lục Văn Tình vốn dĩ vẫn luôn được bên trong dòng họ khen ngợi là người có bản lĩnh, nên cũng muốn nhóm hậu bối có thể đi theo nàng học tập, coi như là học hỏi kinh nghiệm.
Vì tránh việc tình ngay lý gian nên trong gia tộc cũng đã nói chỉ để cho hai người làm chút công việc chạy chân lặt vặt và đi theo chưởng quầy học tập là được, cũng thi thoảng nhờ Lục Văn Tình chỉ điểm một chút, cho nên sẽ không dễ dàng có tin đồn không hay lan truyền ra ngoài.
Chuyện này thì gia tộc làm rất ổn thỏa nên Lục Văn Tình cũng không từ chối, đều phân biệt sắp xếp hai người vào Thất Lý Hương và cửa hàng lẩu.
Có người trong tộc giúp đỡ, hơn nữa mấy chưởng quầy của cửa hàng cũng tận tâm tận lực, nên mọi thứ đều không lộn xộn, tạm thời vẫn chưa có gì cần Lục Văn Tình quan tâm.
Duy nhất có chút chậm trễ là vốn dĩ việc kinh doanh điểm tâm của Thất Lý Hương đang rất tốt, hơn nữa Tề Thuận Trai đã bị niêm phong, nên Lục Văn Tình đang chuẩn bị thu xếp để năm sau có thể xây dựng lại Thuận Ý Trai một lần nữa.
Nhưng trước mắt thì chỉ có thể để việc này lại sau.
Đối với chuyện này thì tuy Lục Văn Tình có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn cảm thấy chuyện của Lục Cảnh Nghiễn là quan trọng nhất.
Tô Mộc Lam an ủi vài câu, cũng nói sau này nếu xây dựng lại Thuận Ý Trai thì nếu nàng có thể giúp đỡ được chỗ nào thì nhất định phải mở lời, đừng có khách khí.
Lục Văn Tình hiểu được tấm lòng chân thành của Tô Mộc Lam, lại nói cảm ơn.
Vạn Tân Nguyệt đã ở Bạch gia một thời gian, cũng vô cùng thích Tứ thẩm thẩm, lúc này đã lâu không gặp nên cũng rất nhớ nhung, thấy Tô Mộc Lam và Lục Văn Tình đã nói chuyện gần xong thì liền kéo Tô Mộc Lam nhiệt tình tâm sự thêm.
Lục Văn Tình thấy vậy liền dặn Liên Kiều chuẩn bị trà bánh, lại nghe Thanh Sam nói là đã đến giờ uống thuốc của Lục Cảnh Nghiễn nên vội vàng đi vào phòng hỗ trợ.
Tô Mộc Lam nói chuyện với Vạn Tân Nguyệt một lúc rồi hỏi: "Mấy ngày nay cha cháu đều ở chỗ này, mặc dù ta không hiểu rõ tính tình của Vạn hội trưởng nhưng nhìn thì cũng thấy là một người cực kì nghiêm túc, cháu thấy chuyện này có được không?"
"Được, còn rất tốt nữa."
Nói đến chuyện này thì đuôi lông mày của Vạn Tân Nguyệt đều nhướng cao, mặt mày hớn hở nói không ngớt với Tô Mộc Lam: "Đương nhiên lúc đầu thì cha cháu có chút không vui, dù sao lúc ấy là cháu đang trốn từ nhà chạy ra mà, cha cháu cảm thấy tính tình của cháu quá bướng bỉnh, không để cho ông bớt lo."
"Nhưng từ khi cha biết cháu coi trọng Lục ca ca, có người trong lòng thì lập tức thay đổi sắc mặt, nói là cuối cùng thì cháu cũng đã trưởng thành, biết làm một ít chuyện đứng đắn."
"Sau đó thì sự chú ý của cha cháu đã chuyển từ cháu sang Lục ca ca, suốt ngày không có việc gì liền đi tìm Lục ca ca chơi cờ nói chuyện, thấy Lục ca ca có dáng vẻ đường hoàng, đầy bụng văn thơ, chuyện đối nhân xử thế cũng rất ổn thỏa, nên càng ngày càng vừa lòng hơn."
"Hôm qua cháu nghe cha cháu nói chuyện với Nhị thúc và Tam thúc còn nhắc tới Lục ca ca nữa, còn nói con rể thế này, con rể thế kia, sau đó còn khen cháu cuối cùng cũng thông minh được một lần, ánh mắt cũng sáng suốt hơn…."
Vạn Tân Nguyệt nói đến nước bọt tung bay, còn Tô Mộc Lam thì nghe đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Thường hay nói mẹ vợ xem con rể thì càng nhìn càng thấy hài lòng, đến Vạn Bằng Vân thì là cha vợ xem con rể, càng xem càng vui mừng rồi?
Nhưng mà cũng đúng thôi, Lục Cảnh Nghiễn cho dù là bề ngoài hay là khí chất và phẩm hạnh thì đều vô cùng nổi bật, chỗ thiếu sót duy nhất chính là bệnh cũ của hai chân, và bây giờ chỗ thiếu sót đó cũng đã được giải quyết rồi.
Như vậy thì tất nhiên chỉ còn lại sự hài lòng mà thôi.
Hơn nữa Vạn Bằng Vân bởi vì mâu thuẫn với Vạn Tân Nguyệt về chuyện chọn phu quân nên thấy vô cùng đau đầu, bây giờ nhìn thấy nữ nhi nhà mình đã chọn được một người vừa mắt thì tất nhiên sẽ có thêm vài phần ưa thích Lục Cảnh Nghiễn.
Bên này Tô Mộc Lam và Vạn Tân Nguyệt tâm sự thì bên ngoài mấy nam nhân cũng đang nói chuyện.
Tạ Quảng Bạch đi Hồi Xuân Đường để tìm dược liệu cần dùng, bây giờ cũng không ở Lục gia, chỉ có ba người Vạn Bằng Vân, Phan Lương Tiến và Bạch Thạch Đường ngồi uống trà và nói chuyện.
Phan Lương Tiến không ưa Bạch Thạch Đường, nên cho dù lúc này ở trong nhà của Lục gia nhưng hắn cũng không nể mặt gì cả, sắc mặt âm u, nói chuyện cũng lạnh lẽo.
Bạch Thạch Đường cũng không để ý tới Phan Lương Tiến, chỉ nói chuyện với Vạn Bằng Vân về chuyện làm ăn của thương hội.
Mấy ngày trước, Vạn Bằng Vân đã mua một lô nước sốt nấm từ thôn Bạch gia, cùng với một ít nấm khô, việc làm ăn này là đàm phán với Bạch Kim Bắc, Bạch Kim Bắc chỉ biết Vạn Bằng Vân là một thương nhân cực kì giàu có đến từ nơi khác, cũng không biết quan hệ giữa Vạn Bằng Vân và Bạch Thạch Đường, chỉ vui vẻ vì đã bàn bạc xong việc làm ăn này, bây giờ đã cầm tiền đặt cọc và bắt đầu chuẩn bị hàng hóa rồi.
"Cảm ơn Đại ca đã chăm sóc việc làm ăn của thôn Bạch gia." Bạch Thạch Đường nói lời cảm ơn với Vạn Bằng Vân.