Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 824: Làm tốt chuyện trước mắt




"Ta rất ảo não, liền đi ra bên ngoài dạo giải sầu, kết quả đụng phải một đám con nít đàn nhật lá cây chơi ở bờ sông, bọn chúng đang đua nhau xem ai nhặt được nhiều lá cây hơn, ai nhặt được lá cây đẹp hơn."

"Ta nhìn thấy thú vị, liền ngồi xổm xuống chỗ đó nhìn một lát, kết quả liền nhìn thấy có một đứa trẻ khi nhặt một mảnh lá cây lên thì cảm thấy không hài lòng, liền tiện tay ném đi, kết quả một đứa trẻ khác chạy tới nhặt lên, cảm giác như đạt được bảo bối."

"Người khác chê cười đứa trẻ kia nhặt đồ vật mà người khác không cần, nhưng đứa trẻ kia lại nói bọn họ căn bản không hiểu, nói lá cây có màu sắc xanh vàng xen kẽ với nhau, trên lá cây vừa mạch lạc vừa rõ ràng, rất đẹp, còn muốn mang về kẹp ở trong sách làm thành thẻ kẹp sách nữa…"

"Mục đích mà nương nói chuyện này với con là muốn nói cho con biết, vạn vật trên thế gian này thế gian này đều sẽ có người thích, có người khen ngợi, giống như cả cái thạch tín kia ấy, người bình thường vừa nghe nhắc đến sẽ cảm thấy là thuốc kịch độc, e sợ đến mức tránh còn không kịp, nhưng nếu tam bá bá con mà nghe được, e là sẽ vô cùng vui sướng, còn muốn nghiên cứu cho vào thuốc như thế nào mới thích hợp."

"Đồ vật là như thế, người cũng không có gì khác cả.

Con so về nấu ăn với Thủy Liễu, so với việc thêu hoa cùng Trúc Diệp, so về đọc sách bới Mễ Đậu, so về công phu với cha con đương nhiên sẽ không bằng tất cả, nhưng nếu con muốn so công phu với nương, so giặt đồ với Thủy Liễu, so sự gan dạ với Trúc Diệp, so sức lực với Mễ Đậu thì chẳng phải mọi thứ đều hơn hay sao."

"Con có rất nhiều sở trường, con hoạt bát cởi mở, đối xử với người khác vừa hiền lành lại chân thành, ngày thường gặp được người khác có khó khăn gì thì cũng đều nguyện ý giúp đỡ người khác một phen, cũng vô cùng hiếu thuận với cha mẹ, đây đã là rất tốt rồi, những đứa trẻ nhà khác cũng không bằng con."

"Còn về chuyện mưu sinh về sau này, hiện tại thứ nhất con còn nhỏ tuổi, cũng không cần sớm phải chịu gánh nặng mưu sinh, thứ hai, ta cũng cảm thấy, ta và cha con chưa cho con cơ hội rèn luyện, cho nên con chưa tìm thấy được biện pháp mưu sinh phù hợp với chính mình."

"Có điều ta cảm thấy, con cũng không cần quá mức sốt ruột, cây cối mỗi một ngày sẽ lớn lên, mỗi ngày đi nhìn sẽ không phát hiện ra cái gì, nhưng thời gian qua lâu mới phát hiện ra cây đã trưởng thành thành cây đại thụ che trời, con cũng như thế, mỗi ngày làm chuyện mà tự con cảm thấy nên làm là được, chờ đến thời khắc mấu chốt, con phát hiện chính mình cũng là một cây đại thụ, có thể đội trời chân đạp đất…"

Tô Mộc Lam nói một hơi dài như vậy, thấy Bạch Lập Hạ tựa như hơi hiểu ra một chút, nhưng cũng tựa hồ còn một chút mê mang, nàng cười cười, "Tóm lại chính là, phòng ngừa chu đáo, sớm chuẩn bị cũng không tệ, nhưng đôi khi cũng không thể tạo tăng thêm gánh nặng cho bản thân quá nhiều như vậy, càng quan trọng hơn là làm tốt chuyện trước mắt đã."

"Làm tốt chuyện trước mắt, mọi chuyện đều làm tốt, chờ đến khi con ngoảnh đầu nhìn lại, con đường con đi qua vừa vững vàng lại vừa bình thản."

Bạch Lập Hạ gãi gãi lỗ tai, gật gật đầu, "Lời nói của nương con hơi hiểu hiểu một chút rồi, nhưng mà con cảm thấy cần phải từ từ suy nghĩ cẩn thận lại một chút, mới có thể nghĩ thông suốt được."

"Không sao đâu, suy nghĩ một chút đi, thời gian rất nhiều." Tô Mộc Lam cười nói, "Nếu con người có thể sống cả đời đến 60 tuổi thì hiện tại con chỉ là một cây non mới vừa mọc cao đến nửa tường, đừng vội vàng, cứ từ từ mà đi."

"Trước đó chẳng phải nương đã giảng giải cho con nhe về Phong Thần Bảng sao, khi Khương Thái Công còn trẻ tuổi thì làm gì cũng không thành, tới một số tuổi nhất định mới làm được giúp Tây Chu bình định thương triều, con mới có vài tuổi đã nghĩ nhiều như vậy, để ý đừng làm chính mình mệt mỏi."

"Vâng." Bạch Lập Hạ dùng sức gật gật đầu, "Con đã biết rồi nương."

Thấy Tô Mộc Lam tựa hồ cũng không nói tiếp nữa, Bạch Lập Hạ đứng lên, "Trời cũng không còn sớm, nương sớm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi ngủ trước đây."

"Được." Tô Mộc Lam cũng đứng lên theo, "Trong bếp có nồi nước ấm, pha nước ngâm chân rồi hãy đi ngủ." Bên trong cái đầu nhỏ suy nghĩ nhiều thứ như vậy, như một cây cung được kéo căng ra, lúc này chợt thả lỏng, sẽ cản thấy hơi đau đầu.

Ngâm chân, thả lỏng, sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Vâng ạ." Bạch Lập Hạ đáp lại, bận rộn đi làm theo, chờ đến khi dọn dẹp xong xuôi mới vào nhà ngủ.

Bạch Thạch Đường thấy hai mẹ con nói chuyện xong, lúc này mới đi vào trong phòng, thấy Tô Mộc Lam đang ngồi đó xoa huyệt Thái Dương, liền đi qua, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa giúp Tô Mộc Lam.

"Chuyện của con trẻ vẫn phải khiến nàng vất vả bận tâm rồi."

Mấy đứa trẻ, chỉ có Bạch Mễ Đậu là bé trai, lại thường xuyên ở trường huyện, còn lại ba tiểu cô nương đều đã lớn tuổi như vậy, người làm cha như hắn dù gì cũng cần phải tránh một chút.

Rất nhiều thời điểm, đều cần Tô Mộc Lam phải bận tâm thêm một chút.

Hơn nữa, Bạch Thạch Đường thấy, mấy đứa trẻ này hình như muốn thân cận với người làm nương như Tô Mộc Lam hơn là muốn thân cận với người làm cha như hắn.

"Ta là nương của bọn nhỏ, đó là chuyện đương nhiên mà?" Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười, "Nhắc đến chuyện của tụi nhỏ, ngày mai chàng cùng ta đi tới nhà họ Lục coi một chút đi."

Sau ngày mười lăm, Tạ Quảng Bạch liền chặt đứt chân cho Lục Cảnh Nghiễn, sau đó nối lại đầu xương một lần nữa, đã nhiều ngày qua cần phải giữ cố định đôi chân lại.

Giải phẫu như vậy nếu ở xã hội hiện đại thì cũng được coi là một cuộc đại giải phẫu, càng không cần phải nói kỹ thuật chữa bệnh không phát đạt như hiện tại.

Chặt gãy xương e là sẽ khiến Lục Cảnh Nghiễn mất nửa cái mạng, lúc này nối lại, cũng là sống không bằng chết.

Hai người Vạn Tân Nguyệt và Lục Văn Tình nhất định là lo lắng đề phòng.

Tô Mộc Lam nhớ tới muốn đi thăm hỏi, an ủi Vạn Tân Nguyệt một chút, cũng nhìn xem chỗ Lục Văn Tình có chuyện gì cần nàng hỗ trợ hay không.

Bởi vì trong nhà Lục Văn gặp biến cố, dưỡng thành tính tình hiếu thắng, mặc dù có khó khăn, cũng sẽ không chịu chủ động nói ra.

"Vâng." Bạch Thạch Đường gật đầu, "Vừa vặn ta cũng phải đi

Linh Lung Các một chuyến."

Hai ngày nay Quách chưởng quầy tới nhà một chuyến, nói bởi vì mẫu thân trong nhà Trần Thượng ốm đau nằm bệt giường, đại phu nói thời gian có lẽ không còn nhiều nên Trần Thượng muốn xin từ chức, về nhà chăm sóc cho mẫu thân, làm tròn đạo hiếu của mình.

Thuộc hạ là tiểu nhị đắc lực như vậy, cũng làm nhiều năm rồi, chủ nhân như hắn không thể nào không đi gặp một lần cho phải đạo.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam lại nói chuyện một lúc, cho đến khi đêm khuya hẳn mới vào nhà đi ngủ.

Hôm sau, khi Tô Mộc Lam ngủ dậy, đã nhìn thấy Bạch Lập Hạ đang đứng tấn ở trong phòng.

Trời đang rét lạnh, nắm tay bị cái lạnh của sáng sớm đông cứng lại khiến hơi đỏ ửng lên, nhưng trên trán của Bạch Lập Hạ lại treo mấy giọt mồ hôi, có thể thấy được thời gian cô bé luyện tập ở chỗ này không ngắn.

"Sao sáng sớm vừa ngủ dậy đã bắt đầu luyện quyền rồi?"

Từ năm ngoái bước vào mùa đông, bởi vì quá lạnh nên Bạch Lập Hạ chỉ luyện quyền lúc giữa trưa và khi chạng vạng mà thôi, đa phần lúc sáng sớm đều rúc kín ở trong chăn ấm, không chịu đi ra ngoài.

"Con cảm thấy nương nói rất đúng, không thể suy nghĩ quá nhiều, trước làm tốt chuyện trước mắt là được."

Bạch Lập Hạ thu hồi động tác, lau mồ hôi trên trán một phen "Nếu con có sức khỏe, lại biết quyền pháp, vậy thì phải tập luyện chăm chỉ, ngộ nhỡ gặp được chuyện gì thì sẽ mạnh mẽ hơn so với ngày thường, dù gì cũng có thể phát huy được một chút tác dụng." "Nói không tồi." Tô Mộc Lam gật gật đầu.

Nhìn dáng vẻ này là biết Bạch Lập Hạ nghe lọt vào tai những lời nói của tối hôm qua.