Bạch Vĩnh Hòa hiển nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái liền tặc lưỡi.
Không mất nhiều công sức lâu, bé con liền không gây ra tiếng động nữa, hoàn toàn ngủ say.
"Đứa nhỏ này, tối hôm qua ngủ một giấc dài rồi, lúc này vừa mới dậy được một lúc mà đã lại buồn ngủ rồi." Phùng thị thấy Bạch Vĩnh Nhạc ngủ rồi, duỗi tay đón hắn về.
Bạch Vĩnh Nhạc ăn khỏe nên bụ bẫm chắc nịch, ôm rất chắc tay, sau khi ôm một lát như vậy, Tô Mộc Lam liền cảm thấy cánh tay hơi mỏi một chút.
Ôm bé Vĩnh Nhạc vào trong phòng, cởi áo ngoài, đặt xuống giường, đắp lên một lớp chăn mỏng.
Tiểu thúy chỉ ở trong phòng nhìn, vừa nhìn vừa đóng đế giày.
Trong nhà việc may vá trước đó đều là tiểu thúy và Phùng thị tự tay làm, hiện giờ Linh Lung Các làm trang phục, chất liệu tốt, tay nghề cao, vì thế trang phục trong nhà phần lớn đều được Phùng thị mua từ chỗ Linh Lung Các, chỉ có giày là tự mình làm.
Hiện tại Tiểu Thúy đang đóng đế giày là để cho Bạch Vĩnh Hòa đi, chuẩn bị làm xong trước hai ngày nữa khi Bạch Vĩnh Hòa khai giảng thì đưa tới trường huyện, thuận tiện để thay đổi thường xuyên.
Bạch Vĩnh Nhạc ngủ ngon lành, Tiểu Thúy nhìn cậu bé rồi nhoẻn miệng cười cười, lấy cái dùi để làm điểm tựa dán đế giày.
Bên ngoài, Phùng thị và Tô Mộc Lam nói chuyện với nhau ở trong sân, nhìn Bạch Thạch Đường dẫn một đám con nít dán diều ở đằng kia.
"Thạch Đường nhà muội đúng là thật lòng yêu thương con cái, bọn nhỏ muốn chơi cái gì thì liền cùng chơi một chỗ với bọn nó." Phùng thị vừa nói chuyện vừa chu miệng lên.
"Chẳng giống như nhà ta, cả ngày bận hết việc nọ việc kia, cũng không biết nói chuyện nhiều cùng con cái."
"Kim Bắc ca không rảnh nói chuyện với bọn trẻ chẳng phải là vì ngoài công việc bận rộn ra thì mọi mối bận tâm dành hết cho tẩu hay sao, tẩu còn không biết xấu hổ nói?" Tô Mộc Lam trêu ghẹo Phùng thị.
Đây chính là lời nói thật, hễ Bạch Kim Bắc ra cửa một chuyến, khi trở về nhất định mang đủ túi nọ túi kia đồ vật, ngoài việc hiếu thuận với cha mẹ, những thứ còn lại đều là cho Phùng thị.
Còn về phần hai người Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Vĩnh Nhạc, nếu không có Phùng thị dặn dò muốn mua cái gì, phần lớn cũng không chủ động mang trở về.
Phùng thị đỏ mặt lên, khẽ nhéo một cái vào cánh tay Tô Mộc Lam nói, "Muội cũng giễu cợt ta."
"Không giễu cợt, không giễu cợt." Tô Mộc Lam né tránh sang một bên, cười ha ha "Chẳng qua là năm nay còn chưa tới ngày mười lăm, sao lại không thấy bóng dáng của Kim Bắc ca thế?"
"Nghe nói nước sốt nấm và trứng muối có một thương nhân mới muốn tới mua, vị khách mới này đúng là may mân thật, bởi vì cuối năm ngoái bận một số việc nên chậm trễ ở huyện thành, năm mới vừa rồi là đón tết ở huyện thành này."
Phùng thị trả lời, "Mấy ngày nay đều chuẩn bị thương lượng quyết định chuyện này, thiết lập mối làm ăn buôn bán này."
"Thêm nữa cũng bảo Kim Bắc đi huyện thành hỏi xem có nha đầu nào phù hợp hay không, chuẩn bị lại mua hai người nữa về."
"Muội thấy Tiểu Thúy làm việc cần cù, chăm chỉ lại luôn tay luôn chân, sao lại muốn mua thêm nha đầu nữa?" Tô Mộc Lam hơi kinh ngạc một chút.
Chung quy lại bọn họ là hộ nhà nông, ngày thường không có nhiều phép tắc như vậy, Phùng thị là người ngăn nắp, ngày thường cũng không sai nha đầu phải sắp xếp nhiều công việc trong nhà, vả lại trước đó Phùng thị đã từng nói, bên trong nhà này vẫn là người một nhà sinh sống mới cảm thấy thư thái một chút, nói cách khác cũng có cảm giác là lạ.
"Chính là bởi vì không cần Tiểu Thúy nữa, mới nghĩ nhân lúc con bé còn ở nhà thì đưba người mới về để con bé hỗ trợ dạy bảo, đỡ phải đến lúc đó ta còn phải lo lắng đi dạy."
Thấy trên mặt Tô Mộc Lam vẫn tràn đầy nghi hoặc, Phùng thị cười giải thích nói, "Tuổi tác của Tiểu Thúy cũng không còn nhỏ nữa, ta muốn thả nàng sớm hơn một chút, thu xếp giúp con bé gả cho người khác, cũng coi như là nể tình quan hệ chủ tớ một thời gian mà."
"Thì ra là thế." Tô Mộc Lam gật gật đầu, "Xem điệu bộ này của tẩu hình như là có người được chọn rồi phải không?"
"Ta thì không chọn được ai hết, có điều chính Tiểu Thúy lại chọn được một người." Phùng thị cười híp cả mắt lại, "Người này muội cũng quen biết đó, là Trương Môn Nghĩa của thôn Trương Gia."
"Là hắn sao?" Tô Mộc Lam cảm thấy kinh ngạc, nhưng tiếp sau đó lại gật gật đầu, "Người này dường như cũng không tồi."
"Ta cùng Kim Bắc cũng cảm thấy như vậy, Trương Môn Nghĩa là người già dặn, chín chắn, bình tĩnh, đối nhân xử thế cũng thật thà, ngoài việc tuổi tác lớn hơn Tiểu Thúy rất nhiều, những phương diện khác đều không có chỗ nào không ổn."
"Nhưng mà cũng chẳng bằng tình ý của Tiểu Thúy đối với hắn ta, đàn ông ấy mà, có nhiều tuổi hơn một chút thì càng chín chắn hơn, biết thương yêu vợ mình hơn, cũng không có vấn đề gì."
Phùng thị hơi hơi thở dài, "Có điều ta nghe nói Tiểu Thúy từng tặng Trương Môn Nghĩa mấy đôi giày, Trương Môn Nghĩa chưa hề nói là không cần, cũng tặng lại rất nhiều thịt dê cho Tiểu Thúy, có lẽ cũng không cảm thấy chán ghét đối với Tiểu Thúy."
"Nhưng ý nghĩ của Tiểu Thúy viết rõ ràng chói lọi trên trán như thế, không biết là Trương Môn Nghĩa không phát hiện ra, hay là biết rõ nhưng giả vờ hồ đồ, cũng không nói tới chuyện cầu hôn."
"Ta đã thương lượng với Kim Bắc rồi, chờ hai ngày nữa chàng ấy xong việc thì sẽ đi tới nhà Trương Môn Nghĩa một chuyến, nói về chuyện này."
"Chuyện về cầu hôn này, cũng không phải là cứ nhất thiết phải là nhà trai đi tới nhà gái, nhà gái có người bề trên suy xét, đi xin cưới cũng có thể, rốt cuộc đối phương là người goá vợ, có lẽ trong lòng cũng không tự tin lắm."
"Coi như nhà chúng ta lựa chọn chọc thủng tấm giấy cửa sổ ngăn cách này cho đôi bên, đến lúc đó xem ý của Trương Môn Nghĩa kia thế nào là được."
"Đúng là có chuyện như vậy." Tô Mộc Lam liên tục gật đầu, "Mọi việc cũng không cần đoán già đoán non, chờ khi nào tới đó, hỏi thẳng ra một câu, đỡ phải lắm chuyện phiền phức."
"Nếu chuyện này thành công, cũng coi như ta và Kim Bắc tích đức tích phúc." Phùng thị cười híp cả mắt lại, cũng cố tình hạ thấp giọng nói, sợ Tiểu Thúy ở trong phòng nghe thấy tiếng nói khiến tĩnh thẹn thùng.
Tô Mộc Lam mím môi cười, lôi kéo Phùng thị nói chuyện.
Bên chỗ Bạch Thạch Đường sau khi bận rộn làm việc cùng bọn nhỏ một lúc lâu, hiện tại cũng coi như đạt được chút thành quả.
Diều hình con bướm, có dáng vẻ của con bướm, màu sắc tuyệt đẹp, được dán rắn chắc, khi thả bay lên ắt hẳn sẽ không có bất kì vấn đề gì.
Có cái thứ nhất, liền có cái thứ hai, cái thứ ba……
Chờ đến khi ăn xong cơm trưa, Bạch Vĩnh Hòa cùng tổng cộng sáu đứa trẻ mỗi người lấy một con diều, đi đến khu đất trống ở phía đông thôn cùng nhau đuổi bắt thả diều bay lên cao, thi xem diều của ai đẹp nhất, xem diều của ai bay cao nhất.
Cuộc thi đấu thả diều như vậy thu hút rất nhiều người, những đứa con nít trong các thôn lân cận đều sôi nổi thi nhau gia nhập vào cuộc thi đấu thả diều, thậm chí còn có một số đứa con nít trên thị trấn nghe nói đến điều này đều năn nỉ tới chơi.
Thế cho nên bên ngoài thôn Bạch Gia rất sôi động giống như trên thị trấn.
"Nơi đó thật sôi nổi." Một chiếc xe ngựa đang chạy trên đường, mành xe bị xốc lên, một cậu bé mười mấy tuổi ló đầu ra nhìn, "Đi xem một cái, xem bọn họ đang làm cái gì?"
Gã sai vặt tùy thân tên là Mặc Thư vội vàng đi xem, sau khi xem xong trở về bẩm báo, "Bẩm thiếu gia, rất nhiều người ở bên kia đang thả diều đó."
"Thả diều?" Khương Hoán Nhuận chớp đôi mắt, "Nhiều người thả diều như vậy, chắc là sẽ rất thú vị, đi, chúng ta cũng đi xem một chút."
Khương Hoán Nhuận vừa dứt lời, khuôn mặt gã sai vặt hơi do dự một chút, "Thiếu gia, nếu để lão gia biết ngài dừng lại giữa đường để chơi đùa, e là sẽ tức giận, hơn nữa trong tay chúng ta cũng không có diều, đến chỗ ấy cũng chỉ có thể là nhìn một cái mà thôi."
"Các ngươi không nói, ta không nói, sao cha ta có thể biết được? Còn về vấn đề diều thì …"
Khương Hoán Nhuận chẳng hề để ý, "Đến đó xem một chút, tóm lại có thể mua được."