Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 814: Không thích hợp




Bạch Thạch Đường nghe xong lời Trần Thượng nói thì trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngươi nói có lý, đây là lần đầu tiên ngươi chạy tới nơi xa như vậy làm ăn buôn bán, trong lòng dù gì cũng không có tự tin."

"Người không có chuyện gì là tốt rồi, chuyện buôn bán này tóm lại không thuận buồm xuôi gió, đây là chuyện bình thường, ngươi cũng không cần để ý ở trong lòng."

"Chạy qua lại một chuyến cũng cực kì vất vả, khoảng thời gian này ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút, chuyện ở cửa hàng đã có đám người Quách chưởng quầy ở đó lo liệu, việc của ngươi cũng sẽ có người giúp đỡ làm."

"Chờ lát nữa nhận lấy một cuộn vải trong Linh Lung Các, để tú nương ở hậu viện giúp ngươi làm một bộ quần áo, chuyến này ngươi đi vất vả, quần áo cũng bị mài mò hết mức rồi, cũng coi như là khao một chút."

"Cảm ơn chủ nhân." Trần Thượng thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói cảm tạ, lại nói một lúc lâu với Bạch Thạch Đường về những chuyện nhìn thấy, nghe thấy lúc trên đường đi mua vải tơ sống, sau khi Bạch Thạch Đường liên tiếp thúc giục thì hắn mới vác vẻ mặt ủ rũ mà đi vào trong cửa hàng nghỉ tạm.

Bạch Thạch Đường lại ở Linh Lung Các trong chốc lát, chờ Tô Mộc Lam đi mua các loại nguyên liệu làm gia vị về, sau đó mới đón Bạch Trúc Diệp cùng về nhà.

"Sao chỉ có một mình chàng ở chỗ này, không ngồi nói chuyện cùng tam ca sao?"

Sau bữa cơm chiều, Tô Mộc Lam thấy một mình Bạch Thạch Đường ngồi ở bên trong nhà chính bèn rót thêm chút trà mới vào cái ly đã trống rỗng của hắn.

"Tân Nguyệt quấn lấy tam ca làm thuốc dán, lúc này đang dẫn mấy đứa bé bào chế dược liệu ở bên kia."

Ngày ấy Tạ Quảng Bạch dẫn Vạn Tân Nguyệt đi huyện thành, khăng khăng bắt Vạn Tân Nguyệt phải gặp người bệnh có bộ dáng anh tuấn kia, làm ầm ĩ một ngày, chờ đến khi hai người đều hưng phấn khi trở về, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam mới biết được, người mà Tạ Quảng Bạch nhắc đến, không phải ai khác, mà là Lục Cảnh Nghiễn.

Kết quả là, Vạn Tân Nguyệt từ lúc ban đầu giữ vẻ mặt kháng cự, thậm chí không tiếc giả xấu, đến bây giờ là vội gật đầu đồng ý không ngừng, càng bức bách Tạ Quảng Bạch đi thực hiện chữa trị chân cho Lục Cảnh Nghiễn theo đúng lời mà hắn hứa hẹn.

Lúc này Tạ Quảng Bạch cảm thấy chính mình bất đắc dĩ một phen, cuối cùng người chịu khổ chịu nhọc lại chính là chính hắn, sau đó lại cao hứng vì Vạn Tân Nguyệt và Lục Cảnh Nghiễn dường như lưỡng tình tương duyệt.

Lúc này hắn mang tâm trạng phức tạp bào chế thuốc dán, chuẩn bị muốn nối lại cái chân gãy giúp Lục Cảnh Nghiễn.

Tô Mộc Lam mím môi cười, "Hai người kia, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, thành một đoạn lương duyên."

"Có điều nhìn dáng vẻ của chàng không giống như vui mừng, ngược lại hình như là có tâm sự …"

Ngẫm lại hôm nay sau khi đi ra khỏi Linh Lung Các, dường như Bạch Thạch Đường càng trầm mặc hơn một chút so với khi xưa, Tô Mộc Lam hỏi, "Là bên trong cửa hàng xảy ra chuyện hay sao?"

"Ta mơ hồ nghe người ta nói Trần Thượng đã trở lại, biên buôn bán vải tơ sống xuất hiện biến cố gì sao?"

"Ừ" Bạch Thạch Đường gật đầu, kể lại từ đầu đến cuối chuyến đi vất vả vừa rồi của Trần Thượng nhưng vẫn chưa thiết lập được mối làm ăn buôn bán cho Tô Mộc Lam nghe một lượt.

Sau khi Tô Mộc Lam nghe xong, tự mình rót một ly trà, nhấp hai ngụm mới nói, "Kinh doanh như chiến trường, thắng bại là chuyện bình thường, không nên để ở trong lòng, vả lại một chuyến đi này tuy có tổn thất, nhưng rốt cuộc cũng không mất nhiều, đáng lẽ ra chàng không nên buồn rầu như vậy mới đúng."

"Chẳng lẽ là bởi vì người bán vải tơ sống không tuân thủ hứa hẹn, bán vải tơ sống cho người khác, cho nên trong lòng chàng phiền muộn phải không?"

"Có một chút." Bạch Thạch Đường nói, "Có điều đáng lẽ với tính cách của Tiết chưởng quầy, không nên làm ra chuyện nông cạn như vậy mới đúng."

"Nếu đã cảm thấy chuyện không thích hợp, chi bằng đi hỏi thăm một chút xem sao?" Tô Mộc Lam đề nghị.

Bạch Thạch Đường gật đầu, "Ừ, đã phái người đưa thư đi, cũng phái người đi tới bến tàu hỏi thăm một chút rồi."