"Ngươi cũng đừng nghĩ sẽ lừa được ta, ta đã nghe rõ hết cả rồi, những người này không có lệnh bài, các ngươi đã dàn xếp cho, bọn ta không có lệnh bài nói hết mấy lời hữu ích cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, trên đời này cũng không có chuyện thế này đâu."
"Chẳng lẽ lại ở đây, còn có chuyện gì mờ ám hay sao?"
Thủ vệ nhìn người đàn ông trung niên hơi lùn, thân hình gầy, trông có hơi xấu xí, lưng hơi gù trước mặt đây, có chút đau đầu.
Người này vừa đến lúc nãy, còn gõ cửa thành, bọn thủ vệ gặp hắn không có lệnh bài, liền thuyết phục hắn đi tìm chỗ ở trước một đêm, chờ trời sáng lại vào thành.
Sau đó, thấy ngoài thành không có động tĩnh gì nữa, dù có dùng ánh đèn cũng không thấy bóng người bên ngoài, chỉ cho rằng người này đã đi, chưa từng nghĩ là vẫn còn đợi ở bên ngoài.
"Không nói lời nào chính là chấp nhận?" Người đàn ông tức giận nâng lên quai hàm, gò má vốn hơi nhô ra, lúc này càng trông giống khỉ hơn.
Thủ vệ có chút mất kiên nhẫn: "Nếu như ngươi đã nghe nói rồi hẳn cũng nên biết, nhà người ta là việc liên quan đến tính mạng đó, tuy nói quốc có quốc pháp, huyện có huyện quy, nhưng suy cho cùng việc liên quan đến mạng người, trong nhà người ta cũng đã có người đến huyện nha lấy lệnh bài rồi, cũng không thể bởi vì những quy củ này mà làm trễ nải việc cứu mạng củba người ta được."
"Lời nói mà thôi." Người đàn ông bĩu môi: "Bệnh gì chứ, còn phải ra ngoài mời đại phu? Chẳng lẽ, trong huyện thành không có đại phu nào có thể xem được hay sao? Nếu như bệnh nặng thì đã sớm đi tìm đại phu, sao nửa đêm mới đi mời chứ?"
"Quả thật là trăm ngàn sơ hở!"
"Những lời bọn ta nói lúc nãy đều là sự thật, vốn thiếu gia nhà chúng ta chỉ bị cảm mạo mà thôi, đại phu cũng nói chuyện không lớn lắm, uống mấy liều thuốc là có thể ổn, kết quả nửa đêm ngày hôm nay lại chợt nôn ra máu, đến đại phu của Hồi Xuân Đường cũng đều nói sắp không xong rồi, bảo bọn ta nhanh chóng đến Hồi Xuân Đường của phủ thành mời Mạnh đại phu."
"Chuyện liên quan đến tính mạng của thiếu gia nhà ta, bọn ta đây là muốn mời người đến để cứu mạng, làm phiền tôn giá nhường một chút, bọn ta dập đầu với tôn giá, đợi kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp cho ngài có được không?"
Lúc Thanh Sam nói chuyện trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, thuận thế muốn quỳ xuống với người ta.
Người đàn ông sờ cằm: "Ngươi làm nô bộc thế này cũng xem như trung nghĩa, có điều có thể khiến ngươi làm đến mức này, cho thấy chủ của nhà ngươi cũng lương thiện."
"Thôi được, nếu như lúc này đã gặp, cũng coi như có duyên phận, ta cũng nên chỉ phí hoàn hồn, đi một chuyến đến xem cho thiếu gia nhà các ngươi một chút."
"Ý của tôn giá là..." Thanh sam hơi khó tin nhìn về phíba người đàn ông trông không giống người tốt cho lắm ở trước mặt: "Ngài là đại phu?"
"Sao, dáng vẻ của ta không giống à?" Người đàn ông nghiêng eo, ồn ào với Thanh Sam: "Sao người đã lớn như thế, đến đạo lý nhìn người không nên nhìn bề ngoài cũng không hiểu vậy chứ?"
"Nói thật cho các ngươi biết, ta đây là Tạ Quảng Bạch, quỷ y tiếng tăm lừng lẫy chính là ta đây, ở trên đời này, ta cũng chỉ là người xếp thứ hai, có điều lão già xếp thứ nhất kia bao nhiêu năm rồi chưa từng ra khỏi núi, bây giờ ta nói mình là thiên hạ đệ nhất cũng không có gì là không đúng."
"Cũng không phải ta khoác lác đâu, người này một chân rảo bước tiến vào điện Diêm La, ta cũng có thể lôi trở lại, cho nên nói, ngày hôm nay đụng phải ta, chỉ có thể nói mạng của thiếu gia nhà ngươi chưa đến đường cùng, mộ tổ bốc lên khói xanh..."
Nghe Tạ Quảng Bạch này văng nước miếng ở đây, nói một cách thao thao bất tuyệt, gương mặt của Thanh Sam đã nhăn lại thành bánh bao rồi.
Đây không phải mộ tổ bốc lên khói xanh, là không biết đời trước đã làm chuyện xấu gì, trên đường đi mời đại phu lại đụng phải kẻ ngốc như thế, còn hung hăng càn quấy ở đây nữa.
Không, không đối, thiếu gia nhà mình tốt như vậy, chắc chắn kiếp trước cũng là người tốt....