"Tứ thẩm thẩm nói phải đấy..."
Vạn Tân Nguyệt cười hì hì, chợt ngẩn người.
Nàng cũng không có nói thứ này là tặng cho người ta ăn, nhất là không có nói sẽ tặng cho Lục Cảnh Nghiễn ăn, sao Tô Mộc Lam biết.
"Tứ thẩm thẩm, ta..." Vạn Tân Nguyệt đỏ mặt, xoắn ngón tay, trông mong nhìn về phía Tô Mộc Lam: "Chuyện này đừng để cho tứ thúc thúc biết nhé."
"Là tứ thúc thúc của ngươi nói cho ta biết đấy." Tô Mộc Lam im lặng, quan sát bầu trời.
Vạn Tân Nguyệt này, còn cho rằng mình có thể che giấu hay sao chứ?
Chỉ dựa vào việc suốt ngày nhiệt tình chạy đến huyện thành kia, cộng thêm sau khi trở về lại nói chuyện phiếm với đám trẻ con khác, ba câu nói không có câu nào thoát khỏi dáng điệu của Lục Cảnh Nghiễn, ai cũng đoán được cả thôi.
Vạn Tân Nguyệt gãi gãi lỗ tai: "Tứ thúc thúc biết, vậy xem chừng cha ta cũng biết rồi, vốn dĩ ta còn muốn cho cha một sự ngạc nhiên."
Cái này... Gọi là ngạc nhiên sao?
Nên gọi là kinh hãi chứ...
Có điều, nếu Vạn Bằng Vân đã một lòng muốn gả Vạn Tân Nguyệt cho người ta, bây giờ Vạn Tân Nguyệt lại cứ cố ý với Lục Cảnh Nghiễn, Vạn Bằng Vân có thể cảm thấy đây là một chuyện tốt à?
Trong lúc nhất thời, Tô Mộc Lam cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể đưa tay điểm một cái lên trái Vạn Tân Nguyệt: "Mau đến giúp một tay rửa sạch ngó sen đi nào."
Ngó sen giữ trong tầng hầm, vì để giữ tươi cho nên vẫn không rửa sạch nước bùn bên trên, còn bọc một tầng thật dày, lúc này phải rửa sạch nước bùn, cũng không phải là một công việc nhẹ nhàng.
"Tới đây." Vạn Tân Nguyệt hứng thú bừng bừng đồng ý.
Gạo nếp cần phải ngâm một quãng thời gian, cộng thêm thời gian chưng nấu, đến buổi tối sau khi Tô Mộc Lam ăn cơm chiều nghỉ ngơi xong, mới làm xong ngó sen ngào đường.
"Lúc này thấy đã làm xong, thật ra vẫn còn chưa đủ ngon miệng, nếu như ăn ngon, tốt nhất phải ngâm trong nước chè này cả đêm, vừa vặn đến sáng mai, hâm nóng cho ngươi, ngươi mang trở về, có lẽ ước chừng ăn vào sẽ rất ngon."
Trong lúc Tô Mộc Lam nói chuyện, đã bỏ ngó sen ngào đường kia vào trong nồi đất, đậy nắp lại.
"Được." Vạn Tân Nguyệt tính thời gian cũng vừa vặn, giúp Tô Mộc Lam thu dọn đồ vật, lúc này mới rửa mặt đi ngủ.
Tô Mộc Lam dọn đồ xong thì trở về phòng, thấy Bạch Thạch Đường đang ngồi trong nhà chính, trong tay cầm một tách trà, ngồi ở đó sững sờ xuất thần.
"Sao vậy, trông bụng đầy tâm sự thế?" Tô Mộc Lam liếc thấy tách trà trong tay Bạch Thạch Đường đều đã thấy đáy, bèn châm thêm cho hắn một chút.
Bạch Thạch Đường lấy lại tinh thần, nhấp một ngụm nước trà trong tách: "Trước đó phái Trần Thượng đi mua tơ sống, lẽ ra hẳn đến lúc này phải trở về rồi, nhưng bây giờ vẫn còn chưa có tin tức gì cả."
"Ta đã cho người ra bến tàu kia hỏi một chút, nói là mấy ngày nay thuyền vận và thuỷ vận đều luôn luôn thái bình, thời tiết ở phương nam kia cũng không có sóng to gió lớn, theo lẽ mà nói không nên bị trì hoãn trên đường mới đúng."
"Càng nghĩ, xem chừng là gặp phải chuyện gì ở đấy nên bị vướng chân rồi."
Chỉ là, nếu như có chuyện gì, hẳn là cũng phải truyền tin về mới đúng chứ.
Lúc Trần Thượng ra đi, Bạch Thạch Đường đã cho hắn đủ bạc, nếu như thật sự gặp phải chuyện gì, mua một phong thư chuyển phát nhanh về, lúc này có lẽ cũng đến tay rồi.
Tô Mộc Lam nghe vậy, nhíu mày: "Lần đầu đi đến nơi xa như vậy, chưa quen cuộc sống nơi đó, có lẽ sẽ có một chút phiền phức, có điều, ta nhớ Trần Thượng này là một người rất cơ trí, nếu đang gặp chuyện, hẳn là cũng sẽ nghĩ ra cách để giải quyết."
"Ừm." Bạch Thạch Đường khẽ gật đầu, rót một ít nước từ trong ấm trà trên bếp lò lửa nhỏ kia, lại khơi cho lửa than lớn hơn một chút.
Liếc thấy lúc này Bạch Thạch Đường không có ý muốn ngủ, Tô Mộc Lam cũng dứt khoát ngồi xuống.