Phải biết rằng, năm đó Lục Cảnh Nghiễn bị thương như bây giờ… Chính là có liên quan đến cưỡi ngựa.
Trong lòng gã sai vặt có câu oán hận, nhưng lần trước nói hai câu bị Lục Cảnh Nghiễn răn dạy, lúc này không dám nói nữa, chỉ thấp giọng nói, "Thiếu gia, bên ngoài gió lớn, nên trở về thôi."
Lúc này Lục Cảnh Nghiễn mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu, "Ừ." Gã sai vặt đẩy xe lăn đi vào bên trong.
Bánh xe bằng gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.
Đoạn đường từ cửa lớn đến sân của Lục Cảnh Nghiễn, đi qua phòng khách, bốn góc sân đều trồng hoa mai, phần lớn nụ hoa đã nở rộ, trông như những chiếc đèn lồng nho nhỏ màu vàng tươi treo trên cành hoa vậy.
Lục Cảnh Nghiễn dừng lại một chút, nói, "Đem cắt mấy cành hoa mai cắm vào lọ đi, đặt ở thư phòng."
"Vâng ạ." gã sai vặt vội vàng đáp lời.
Mặt trời lặn hoàn toàn, hôm nay trời tối rất nhanh.
Các hộ gia đình châm đèn dầu lên, từng đốm sáng như vì sao trong đêm.
Tô Mộc Lam cũng châm sáng lên mấy cái đèn gió trong sân.
Đồ ăn trên bàn đồ đã nguoiif bớt một phần, Vạn Tân Nguyệt cùng Bạch Lập Hạ mới khoan thai về nhà lúc tối muộn.
Nhìn Vạn Tân Nguyệt buộc ngựa vào trong chuồng, Bạch Thạch Đường liếc nhìn cô bé một cái, "Đi tới nhà phùng bá nương cháu đưa bột chua mà còn phải cưỡi ngựa theo sao?"
Vừa rồi ở cửa thôn đụng phải Bạch Lập Hạ, hai người đã là thống nhất xong câu trả lời, lúc này Vạn Tân Nguyệt cũng định liệu trước được, biết phải đáp lời như thế nào.
"Chẳng phải Vĩnh Nhạc thấy con ngựa này của cháu mới lạ hay sao, nên cháu muốn dắt qua cho nó xem." Vạn Tân Nguyệt cười hì hì đáp, vừa xoa xoa bụng, "Ai nha, đã trễ thế này, bụng đói meo rồi, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi."
Tô Mộc Lam cười đưa một đôi đũa qua.
"Cảm ơn tứ thẩm thẩm." Vạn Tân Nguyệt vội vàng ngồi xuống, tiếp nhận chiếc đũa, lại nhận lấy bánh bột ngô mà Cố Vân Khê đưa qua, nhét vào trong miệng tắc.
Lại nhìn thấy trên bàn có một bát gà hầm nấm, liền gắp nấm đưa vào trong miệng "Ăn ngon thật, tay nghề của tứ thẩm thẩm thật sự không thể chê vào đâu được."
"Món nấm hầm gà này là vừa rồi Tiểu Thúy đưa tới, nói là trong nhà làm thịt hai con gà, đều cho vào hầm hết, mang tới nhà chúng ta một bát." Tô Mộc Lam thong thả ung dung nói.
"Khụ……"
Vạn Tân Nguyệt suýt nữa bị sặc nấm trong miệng, sau khi ho hai tiếng mới bình ổn được hơi thở.
Thấy lý do mà Bạch Lập Hạ giúp nàng đã bị bại lộ, cô bé hơi ngượng ngùng mà gãi gãi lỗ tai, "Tay nghề của Tiểu Thúy tỷ cũng có chuyển biến tốt hơn …"
Không có người nào đáp lại lời nói của Vạn Tân Nguyệt, trên bàn cơm lập tức lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe vô cùng rõ ràng.
Vạn Tân Nguyệt hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng không duy trì được nữa, liền mở miệng nói "Thôi được rồi, là cháu bảo vân khê cùng lập hạ giúp cháu gạt chút, cháu không có đi tới nhà phùng bá nương, cháu đi huyện thành."
"Lần trước mua sách ở hiệu sách kia, lúc ấy họ nói có mấy quyển sách đẹp mấy ngày nữa sẽ đến, cháu nhớ nên hôm nay liền đi lấy."
Vạn Tân Nguyệt tháo mảnh vải nhỏ mà tự mình bọc kín mít cho mấy quyết sách ra, làm lộ ra mấy cuốn sách ở bên trong cho Bạch Thạch Đường nhìn, "Thúc xem, là sách, ta không nói dối người khác đâu."
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam giương mắt đi nhìn, quả nhiên nhìn đến mấy cuốn sách đặt ngay ngắn cẩn thận được bọc trong mảnh vải màu lam kia.
Chẳng qua nhìn trang giấy trong cuốn sách kia đã hơi ố vàng, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống sách mới.
Hầu hết sách trên đời này, ngoài việc thường dùng bản khắc in ấn, còn lại phần lớn là viết tay, thậm chí có một số nơi bán bản đơn lẻ, cho dù là trong cửa hàng sách bán sách cũ cũng là chuyện bình thường.