"Tần ma ma, cháu thật sự thích làm việc này, ngài cũng đừng ghét bỏ cháu, thu cháu làm đồ đệ nhé?"
Nói câu cuối cùng, Bạch Trúc Diệp túm tay áo của Tần thị, nhíu mi làm nũng, "Cháu bảo đảm, nhất định sẽ học chăm chỉ, tuyệt đối sẽ không làm Tần ma ma ngài mất mặt."
Tần ma ma tuổi tác đã cao, cả đời có một mình, sau khi tới huyện thành này nhìn thấy cháu trai cháu gái da thịt mềm mại Tân Nguyệt trong nhà tiểu muội, bà rất ngưỡng mộ.
Bạch Trúc Diệp vốn luôn vui cười, bộ dáng giống đứa con nít trong tranh tết, lúc này nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến người ta mềm lòng.
Hơn nữa Tần thị cũng nhìn ra được, Bạch Trúc Diệp này tại phương diện thêu thùa cũng là người rất có thiên phú.
Bà đã cao tuổi, một thân tài nghệ nếu cứ mang đi như vậy cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, cần chọn một người để kế thừa y bát của bà.
Hơn nữa nhà họ Bạch có ân tình đối với bà…
Về tình về lý, có thể thu nhận được người đồ đệ này.
Tần thị duỗi tay xoa xoa cái trán của Bạch Trúc Diệp "Được, ta nhận lời cháu, sau này dạy cháu học thêu thùa."
"Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi đại lễ." Bạch Trúc Diệp vội vàng quỳ trên mặt đất, hướng về phía Tần thị vái một cái nghiêm chỉnh và trang trọng, bên cạnh đó còn bưng một ly nước trà có sẵn trên bàn để dâng lên cho Tần thị.
Lễ bái sư tuy hơi đơn sơ, cũng không có xem ngày, nhưng nếu đã được Bạch Trúc Diệp quỳ lạy, lại uống nước trà mà nàng kính cẩn dâng lên thì bà đã chính là sư phụ của Bạch Trúc Diệp.
"Đã là lễ bái sư, thế thì để sư phụ tặng con một thứ, cũng coi như là lễ gặp mặt đi."
Tần thị đi vào trong buồng, một lát sau đi ra, nhét một thứ vào trong tay Bạch Trúc Diệp, "Cầm lấy chơi đi."
Là một cái quạt tròn, mặt trên thêu hoa mẫu đơn diễm lệ.
Màu sắc tươi đẹp, kỹ thuật thêu tinh xảo, trình tự rõ ràng, rất sống động.
Quan trọng nhất là chiếc quạt tròn này có một mặt là hoa mẫu đơn nở rộ, mặt bên kia lại là nụ hoa mẫu đơn chớm nở, đây chính cống là thêu hai mặt.
Việc thêu hai mặt đối với người thêu yêu cầu cực cao, ở bên trong huyện thành, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam còn chưa từng gặp ai trong tay có thêu hai mặt, càng không cần phải nói kỹ thuật thêu tinh vi như thế.
Thứ tốt như vậy, Tần thị lại nói cho Bạch Trúc Diệp cầm chơi, có thể thấy bản lĩnh của bà không thể đo đếm được.
Bạch Trúc Diệp vừa mừng vừa sợ, "Cảm ơn sư phụ."
"Đã gọi ta một tiếng sư phụ, đâu cần phải khách sáo như vậy?" Tần thị cười đỡ Bạch Trúc Diệp đứng lên.
Bạch Trúc Diệp cầm quạt tròn thêu hai mặt trong tay nhìn đi nhìn lại, coi như bảo bối mà ôm ở trong ngực, hỏi, "Vậy thì sư phụ, khi nào con có thể đi theo ngài học thêu thùa?"
"Ngày mai có thể chứ?"
Nếu cho phép thì Bạch Trúc Diệp muốn ngay lập tức đi theo Tần thị học.
"Biết con muốn học, nhưng mà chỗ này của ta không có đủ đồ, ta còn phải đặt mua một phen mới được, chờ thêm hai ngày nữa ta đặt mua xong sẽ nói cho con nghe."
Đã thu nhận đồ đệ thì phải dạy dỗ cẩn thận, Tần thị cảm thấy chính mình cũng phải ngẫm lại nên giảng dạy như thế nào.
Rốt cuộc đã nhiều năm rồi chưa từng dạy người khác thêu thùa như thế nào, cho nên rất nhiều thứ phải chau chuốt lại cẩn thận mới được.
"Vậy cũng được." Bạch Trúc Diệp thấy thế, đành phải gật đầu đáp lại.
"Nếu con không chờ kịp thì trong hai ngày này ta sẽ bố trí một bài học cho con ta cũng được." Tần thị nói, "Ta cho con một cái bản vẽ, con lấy về thêu lên cái khăn, chờ ít nữa đến hẹn thì ta cũng vừa vặn coi một chút."
"Có điều khi thêu, con chỉ có thể dùng cách thêu bình thường, tiện thể để ta thấy kiến thức cơ bản của con như thế nào." "Vâng." Bạch Trúc Diệp hưng phấn mà gật đầu.
Tần thị đi lấy giấy bút, vẽ một bức tranh hoa thủy tiên đơn giản đưa cho Bạch Trúc Diệp.