Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 784: Tự cho là thông minh




Thấy Bạch Thạch Đường đã sớm chuẩn bị đầy đủ mấy thứ này, Tần thị cũng khen ngợi gật đầu, nói số lượng tú nương cùng chuyện phân công sơ bộ cho lao động.

Nói chuyện một mạch đến buổi trưa, Tần thị thu xếp ăn cơm trong nhà

Các món ăn đều được hấp và giữ ấm trên bếp than.

Thịt lợn hấp củ cải trắng, xôi nếp củ sen, xương sườn hấp bột, thịt ba chỉ ướp mật hấp…

Kết hợp với món cơm thịt ba chỉ hầm nóng hổi, thơm ngào ngạt.

Ăn xong cơm, thấy Bạch Thạch Đường bàn chuyện buôn bán trang phục với Tần thị đã khá cơ bản, Tô Mộc Lam liếc mắt nhìn Bạch Trúc Diệp một cái.

Chuyện bái sư học nghệ này chính mình nói ra so với cha mẹ nói thì hiệu quả không giống nhau.

"Tần ma ma." Bạch Trúc Diệp hiểu ý, nhìn về phía Tần thị vái một cái, "Cháu có thể theo ngài học thêu thùa không?"

"Cháu thêu hoa cũng ổn, tuy chưa thành thạo lắm, nhưng cháu nguyện ý học, đây là túi tiền ngày thường cháu thêu, Tần ma ma nhìn xem, có lọt vào mắt hay không?"

Bạch Trúc Diệp nói xong, cầm túi tiền trong tay dâng lên.

Tần thị rất bất ngờ đối với chuyện con gái của Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam muốn đi theo chính mình học thêu thùa.

Thấy tiểu cô nương trước mắt này lớn lên bụ bẫm rất vừa lòng, đôi mắt cũng vô cùng lanh lợi, bà duỗi tay nhận lấy túi tiền trong tay Bạch Trúc Diệp, cẩn thận quan sát một phen.

"Kiến thức cơ bản vững chắc, phối màu cũng xuất sắc, chỉ có kỹ thuật thêu này tầm thường không có gì đặc biệt, có phải ngày thường không được học từ người khác đúng không?" Tần thị hỏi.

"Trong tộc có thím dạy các cô nương thêu thùa, cháu có đi theo học mấy ngày, cháu vốn muốn nhờ cha mẹ giúp cháu tìm một sự phụ để cháu theo học tử tế, nhưng cha mẹ nói sư phụ phải tìm cẩn thận, nếu tìm sư phụ tài nghệ không tốt, chỉ học được vài thứ thì chưa chắcđã là chuyện tốt."

Bạch Trúc Diệp trả lời đúng sự thật, "Kì thật cha mẹ ngày thường thấy cháu luôn thích thêu thùa, cũng sợ cháu vì cái này mà làm hỏng đôi mắt."

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nghe vậy, đưa mắt liếc nhìn nhau.

Bọn họ không vội tìm sư phụ cho Bạch Trúc Diệp, cũng một phần vì lý do như vậy.

Trở thành yêu thích cũng tốt, ngẫu nhiên chơi một chút, bé gái trong nhà biết thêu thùa cũng không tồi.

Nhưng một khi muốn đi sâu vào học thì không chỉ vất vả và mệt nhọc, mà thật sự sẽ có tác hại lớn cho đôi mắt, đến khi lớn tuổi, đôi mắt có thể không thấy rõ mọi nơi.

Rất nhiều tú nương vì sinh hoạt bức bách, không thể không làm công việc này, bọn họ là cha mẹ, vẫn không đành lòng để con cái như vậy.

Bọn họ tự nhận là chính mình đã che giấu tốt, không ngờ Bạch Trúc Diệp lại hiểu rành mạch.

Thoạt nhìn, bọn họ làm cha mẹ hơi tự cho là thông minh.

Thấy Bạch Trúc Diệp nói như vậy, Tần thị nở nụ cười, "Thấy kỹ thuật thêu của cháu có thể nhìn ra được cháu là đứa bé kiên định, có điều cha mẹ cháu lo lắng cũng có lý, học thêu thùa đúng là rất ảnh hưởng đến đôi mắt."

"Không đơn thuần chỉ là ảnh hưởng đến đôi mắt, mà đây là một công việc vô cùng mệt nhọc và cực kì buồn tẻ, mỗi ngày ngồi ở chỗ này, cầm kim thêu hoa, xỏ lên xỏ xuống mỗi ngày, ngày nào cũng như thế, cháu xác định cháu có thể chịu được sự vất vả này không?"

à đã gặp rất nhiều tiểu cô nương, khi nhìn đến thêu phẩm tinh xảo kia thì cứ dán mắt vào nhìn, không dời chân đi được, sau khi biết một bộ thêu phẩm có thể bán được ít tiền bạc thì trong lòng càng tràn đầy vui mừng mà tới học, nhưng học không được bao lâu, bởi vì quá vất vả và mệt mỏi, cuối cùng vẫn chán nản bỏ dở mà đi

"Chớ sợ chớ sợ, cháu đặc biệt thích làm cái này." Bạch Trúc Diệp xua xua tay nói, "Y phục trên người cha cháu, hoa được thêu trên váy áo của nương cháu đều do cháu làm, nếu không phải cha mẹ cháu ngăn cản, cháu có thể mỗi ngày làm y phục cho bọn họ."