"Có lẽ bà ấy cũng cố ý làm điều này, để xem chúng ta có kiến thức hay không, có biết nhìn hàng hay không.
Nếu không có con mắt nhìn hàng, không nhìn ra dụng ý của bà ấy thì cũng cũng không cần lãng phí thời gian nói chuyện với chúng ta, nếu chúng ta biết nhìn hàng, sau này rất nhiều chuyện cũng trở nên dễ nói hơn một chút."
"Thì ra là thế." Quách chưởng quầy như chợt hiểu ra, ngay sau đó lại ảo não vì chính mình không nhìn ra kiểu thêu áp quang này "Cũng tại ta, không nhìn ra điểm mấu chốt trong chuyện này, suýt nữa làm lỡ chuyện lớn của chủ nhân."
"Thời gian ngươi bắt đầu chưởng quản Linh Lung Các còn ít, nhìn thấy vải dệt cùng sản phẩm thêu thùa cũng có hạn, không phát hiện ra cũng là chuyện bình thường, sau này học nhiều, xem nhiều, tự nhiên sẽ có thể nhìn ra được manh mối, ngươi còn trẻ tuổi, sau này có rất nhiều thời gian để học, không vội vàng được." Bạch Thạch Đường an ủi nói.
Quách chưởng quầy là người ổn trọng kiên định, từ lời nói vừa rồi cũng có thể nhận ra là người kiệm lời, gặp phải chuyện do dự không quyết được cũng sẽ đề cập với Bạch Thạch Đường, chứ không phải không hiểu mà giả vờ hiểu để tự đưa ra quyết định.
Người như vậy, tuy không có quá nhiều ý nghĩ sáng tạo, không thể giúp hắn mở rộng việc làm ăn buôn bán, nhưng lại thật thà kiên định, giữ khuôn phép, như vậy là đủ điều kiện để quản lý Linh Lung Các ở huyện thành.
Hơn nữa Quách chưởng quầy cũng không phải là người ngu dốt, Bạch Thạch Đường cũng tự nguyện dẫn dắt từng chút một.
Quách chưởng quầy thấy Bạch Thạch Đường không hề có bất cứ ý trách cứ nào, ngược lại còn động viên hắn, trong lòng vừa ấm áp lại vừa cảm động, càng âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải làm việc thật tốt cho Linh Lung Các, làm việc thật chăm chỉ cho Bạch Thạch Đường.
Bởi vì nhớ đến lời giao hẹn với bà lão này, Quách chưởng quầy cũng không dám ở chỗ này lâu, nói mọi chuyện ở Linh Lung Các cho Bạch Thạch Đường nghe, sau đó uyển chuyển từ chối lời mời giữ lại ăn cơm trưa của Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam, vội vã chạy về phía huyện thành.
Sau khi Bạch Thạch Đường ăn xong bữa cơm trưa thì ngồi suy nghĩ xem ngày mai nên thương nghị hợp tác mở cửa hàng trang phục với bà lão này như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, rèm mành của nhà chính bị vén lên, một khuôn mặt tròn xoe lộ ra.
Bạch Thạch Đường nhìn thấy là Bạch Trúc Diệp, nở nụ cười, "Không phải con phải đi tới lớp học trong tộc à, sao lại về rồi."
"Còn chưa đi, con đang chuẩn bị muốn đi, Vân Khê tỷ cùng nhị tỷ đi trước." Bạch Trúc Diệp chầm chậm mà đi vào trong phòng, ngượng ngùng nói, "Cha, ngày mai cha muốn đi huyện thành, thương nghị chuyện hợp tác buôn bán trang phục cùng chủ nhân cái khăn này sao?"
"Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu, "Con muốn mang đồ vật gì đi à?"
"Cũng không phải muốn mang đồ vật, con muốn cùng đi với cha, đi gặp vị lão bà bà này, xem có thể bái bà ấy làm sư phụ hay không, đi theo bà ấy làm trang phục, học thêu thùa." Bạch Trúc Diệp nói.
Bạch Thạch Đường buông chén trà đang cầm trong tay xuống.
Linh Lung Các sở dĩ có kế hoạch buôn bán trang phục, vốn cũng là vì lót đường cho Bạch Trúc Diệp sau này.
Tìm một sư phụ giỏi dạy dỗ, sau này một phần sản nghiệp sẽ cho con bé xử lý, đó là vốn liếng mà con bé có thể dựa vào cả đời được.
Chẳng qua Bạch Thạch Đường tìm đi tìm lại cũng chỉ là những tú nương tầm thường, không có chỗ nào xuất sắc hơn người cả, vì vậy chuyện liên quan tới tìm sự phụ cho Bạch Trúc Diệp bị trì hoãn lại.
Rốt cuộc Bạch Trúc Diệp đi theo tú nương mà lớp học trong tộc mời đến, có thể học được cách thêu cơ bản nhất dành cho nữ công, hơn nữa, ý của Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam là thà thiếu chứ không làm ẩu.
Nếu là tú nương có tay nghề trung bình thì ngược lại sẽ trói buộc Bạch Trúc Diệp, không bằng thà để con bé tự mày mò tìm hiểu, tùy ý phát huy, chờ khi nào gặp được sư phụ giỏi thì sẽ không bị từ từ sửa chữa một số cách thêu sai nữa.
Hôm nay thấy được cách thêu áp quang, Bạch Thạch Đường cố ý hợp tác với đối phương, vì mối buôn bán của Linh Lung Các, cũng là vì tính toán cho Bạch Trúc Diệp.