"Trong nhà lộn xộn, cũng không có chỗ nào có thể đặt chân ngồi được."
Quế thị vốn định đón Tô Mộc Lam và Phùng thị vào trong nhà chính ngồi xuống, nhưng ngẫm lại vừa rồi Hà Mộc Lâm mới tiểu tiện xong, mặc dù nhà chính và căn phòng phía đông có ngăn cách nhau bởi cánh cửa, nhưng vẫn hơi có mùi, vì vậy liền từ bỏ ý định, chỉ dọn một cái băng ghế ra, mời hai người các nàng ngồi xuống ở trong sân, rót hai ly trà nóng.
"Quế tẩu tử đừng nói lời khách sáo như thế, chúng ta cũng là nhớ Hà đại ca hiện tại như thế nào nên tới đây coi một chút."
Lời này có ý là không cần coi bọn họ là khách khứa gì mà chiêu đãi.
"Hà đại ca hiện tại như thế nào?" Phùng thị và Tô Mộc Lam hỏi.
"Vẫn như vậy." Quế thị thở dài, "Tần đại phu nói thuốc diệt chuột này tuy độc tính không lớn, nhưng chung quy lại là bị tổn thương đến ngũ tạng, phải tỉ mỉ bồi dưỡng trong vòng một hai năm mới có thể thấy hiệu quả."
"Mấy ngày này, một ngày ba bữa uống thuốc, có lẽ bên trong rất đau khiến cơ thể không thoải mái, Mộc Lâm cũng không tình nguyện uống thuốc, sợ uống thuốc trướng bụng, khiến ăn không ngon."
"Mấy ngày nay gầy hơn một vòng so với ngày đó xem bệnh." Quế thị vừa nói chuyện, nước mắt sắp sửa rơi xuống.
Nhưng trước mặt Phùng thị và Tô Mộc Lam vẫn nhịn xuống, chỉ sụt sùi cái mũi, nhịn nuốt nước mắt vào trong.
"Đang yên đang lành, sao Hà đại ca lại ăn thuốc chuột thế?" cuối cùng Phùng thị không nhịn được, vẫn hỏi một câu.
"Mấy ngày trước Mộc Lâm nói trong nhà có chuột, ồn ào đến mức buổi tối hắn ngủ không yên, ta liền đi lên thị trấn mua một ít thuốc chuột, tẩm vào trong màn thầu để bẫy, đặt ở chân tường kia."
Quế thị đáp, "Ngày hôm sau có một con chuột nhắt trúng thuốc chết, sau đó cũng không nhìn thấy có con chuột nào chết nữa, chỉ nghĩ những con chuột khác có lẽ nhìn thấy không ổn đều chạy mất."
"Ta liền quét dọn màn thầu đi, sợ mèo nhà ai chạy vào trong nhà đầu lại ăn phải thuốc, số thuốc chuột còn thừa liền lấy giấy dầu bọc lại, để ở bên trong cái bình, chôn ở bên dưới chân tường."
"Kết quả ngày đó đi ra ngoài giao đồ về, liền thấy cái bình bị đào ra, Mộc Lâm nằm ở trên mặt đất, miệng sùi bọt mép …"
Nói cách khác, là tự Mộc Lâm đào thuốc chuột ra, chính mình chủ động ăn thuốc chuột.
Một người người nóng nảy như vậy, thế nhưng lại luẩn quẩn trong lòng, muốn ăn thuốc chuột để tự sát… Tô Mộc Lam mím môi.
Quế thị nói xong điều này, vành mắt lại đỏ lên.
Tô Mộc Lam cùng Phùng thị khuyên giải an ủi một phen, lại vào trong nhà nhìn Hà Mộc Lâm.
Vẻ mặt của Hà Mộc Lâm cực kì nhăn nhó, người cũng gầy gò như da bọc xương, lúc này không biết là không muốn phản ứng lại với người khác hay là đang ngủ, chỉ nằm nghiêng, đưa lưng về phía mọi người.
Tuy nhìn người bệnh, nhưng rốt cuộc nam nữ có khác biệt, vả lại Phùng thị và Tô Mộc Lam cũng có quan hệ tốt với Quế thị, cho nên không ngồi lâu ở trong phòng, nói hai câu liền đi ra ngoài.
Vẫn ở trong sân nói chuyện.
"Quế tẩu tử, hai cây gỗ phía dưới cửa sổ của tẩu là gỗ gì thế, nhìn có vẻ không tồi, có thể làm lược được không?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Là gỗ táo chua, làm lược cũng thích hợp, muội muốn hình dạng như thế nào? Răng lược to hay nhỏ, muốn mấy cái?" Quế thị trả lời, "Muội dùng hay là cho con nít dùng?"
"Tạm thời làm hai ba chiếc lược trước đã, không cần khắc hoa, cứ làm đơn giản một chút là được, răng thưa một chút, để chải đầu vào buổi tối."
"Được, thế thì ta sẽ mài răng lược tròn trịa một chút cho muội, khi chải đầu sẽ không khó chịu." Quế thị mở miệng nhận lời làm.
"Cây gỗ này nhìn không nhỏ, có lẽ cũng có thể làm thêm được mấy cái nữa, giúp muội làm hai cái, giống muội ấy là được." Phùng thị nói.
Lúc này có thể mua giúp nàng một ít đồ vật, cũng coi như là giúp nhà nàng một ân huệ lớn.