Xe lăn của Lục Cảnh Nghiễn được sắp xếp ở phía đối diện với vị trí của Vạn Tân Nguyệt.
Chờ gã sai vặt bưng chén trà mới tới, Lục Cảnh Nghiễn chắp tay dò hỏi, "Không biết Vạn tiểu thư quang lâm hàn xá là vì chuyện gì?"
"Hai ngày trước Lục tỷ tỷ tới nhà tứ thúc thúc, ta thấy Lục tỷ tỷ có dung mạo vô cùng xinh đẹp, lại nghe Vân Khê muội muội nói dung mạo của Lục ca ca cũng cực kì đẹp, liền tò mò muốn tới nhìn coi một chút."
Vạn Tân Nguyệt cười khiến mi mắt cong cong, "Hiện tại tới nhìn một lần, quả nhiên như thế, Vân Khê muội muội nói không sai tí nào."
Lục Cảnh Nghiễn lại sửng sốt một lần nữa.
Tới tìm hắn, là vì muốn nghiệm chứng dung mạo hắn có đẹp hay không?
Nữ tử trên thế này phần lớn là e lệ và hướng nội, mặc dù cảm thấy ai lớn lên đẹp, cũng chỉ thoáng khen một câu, đặc biệt khi đối phương là nam tử thì sẽ không thể nói ra ngoài miệng, cùng lắm chỉ e thẹn nhìn một cái.
Nhưng nàng lại công khai nói ra như vậy, hơn nữa cũng không bất cứ vẻ ngượng ngùng gì, ngược lại cảm thấy vô cùng bình thường.
Không thể không nói, vị cô nương trước mặt này, cách làm thật sự hơi kinh thế hãi tục, khiến người ta trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu được.
"Vạn tiểu thư thật sự là người có cá tính." Lục Cảnh Nghiễn ho nhẹ một tiếng để giảm bớt xấu hổ, "Khác hẳn với người bình thường."
"Thật không?" Vạn Tân Nguyệt chớp đôi mắt một chút, cười hì hì không ngừng, "Lục ca ca cảm thấy đúng là được, Lục ca ca thích là được."
Lục Cảnh Nghiễn lại nghẹn lời lần nữa.
Lời này … không có cách nào đỡ nổi.
Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng nói một câu, sao lại biến thành hắn thích chứ.
Thấy Lục Cảnh Nghiễn trầm mặc, Vạn Tân Nguyệt tươi cười không giảm, vẫy vẫy tay, "Không sao đâu, không sao đâu, Lục ca ca không thích cũng không sao, sau này thời gian còn dài, biết đâu đến lúc ấy Lục ca ca sẽ từ từ thích ta, không vội vàng, không vội vàng."
Lục Cảnh Nghiễn, "……"
Hết cách để nói tiếp.
Suy nghĩ thật lâu, Lục Cảnh Nghiễn mới hơi khó xử mà mở miệng, "Vạn tiểu thư …"
"Ta tên là Vạn Tân Nguyệt, Lục ca ca không chê, gọi ta một tiếng Tân Nguyệt là được." Vạn Tân Nguyệt nói.
Lục Cảnh Nghiễn nghĩ nghĩ, lại mở miệng lầm nữa, "Tân Nguyệt tiểu thư là cháu gái của Bạch chưởng quầy, nhà họ Lục cùng nhà họ Bạch qua lại làm ăn buôn bán chặt chẽ với nhau, giao tình sâu nặng, dựa theo quan hệ của hai nhà mà nói, nhà họ Lục từ trên xuống dưới đều thích Tân Nguyệt tiểu thư."
Lục Cảnh Nghiễn cố gắng suy nghĩ trả lời một câu đàng hoàng không có trở ngại, không làm tổn thương đến lòng tự tôn của tiểu cô nương, nhưng cũng không đến mức làm chính mình thất vọng.
"Ai nha, ta đã nói rồi mà, ngươi thích hay không thích ta đều không sao cả, trong lòng Lục ca ca không cần cảm thấy có gánh nặng." Vạn Tân Nguyệt ngắt lời Lục Cảnh Nghiễn nói.
Đúng là có thể không gánh nặng, nhưng sẽ … không được tự nhiên!
Lục Cảnh Nghiễn cúi đầu suy tư, nên nói như thế nào để khuyên Vạn Tân Nguyệt.
Vạn Tân Nguyệt lại chợt mở miệng, "À này, Lục ca ca, ta nghe nói ngươi học rộng hiểu nhiều, trong nhà nhất định có không ít sách, có thể cho ta mượn mượn mấy quyển đọc một cái hay không?" Cuối cùng cũng có một vấn đề có thể trả lời được.
Lục Cảnh Nghiễn nhẹ nhàng thở phào, nói, "Trong thư phòng của ta có một ít sách, chẳng qua phần lớn là loại sách về tứ thư ngũ kinh, du ký liệt truyện, chỉ yếu thích hợp cho nam tử, nếu Tân Nguyệt tiểu thư muốn xem sách thì ta có thể cho người đi tới phòng tiểu muội tìm mấy quyển về."
"Tân Nguyệt tiểu thư xem loại sách gì?"
"Không câu nệ loại gì, chỉ cần là sách mà ngày thường Lục ca ca xem là được." Vạn Tân Nguyệt đáp.
Lục Cảnh Nghiễn, "……"
Lục Cảnh Nghiễn suy nghĩ trong chốc lát, dặn dò gã sai vặt tiến vào trong thư phòng, lấy mấy quyển sách "Thái Bình Quảng Ký", "Nam Kha thái thú truyện" mà hai ngày nay hắn đang đọc.
Mấy quyển này đều thuộc về tạp ký hoặc là truyền kì, không tối nghĩa khó hiểu như mấy cuốn tứ thư ngũ kinh, thoạt nhìn cũng không khó đọc như vậy.