"Tứ thúc thúc cứ yên tâm đi, cháu là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không gây chuyện đâu." Vạn Tân Nguyệt dắt ngựa ra, cũng chưa chờ đến đi ra ngoài sân đã xoay người nhảy lên ngựa, sau đó giục ngựa chạy như điên đi ra ngoài.
Đi vừa nhanh vừa vội, ngựa phát ra từng đợt tiếng rít.
Tô Mộc Lam nhìn thấy bộ dạng này liền đi đến trước mặt Bạch Thạch Đường: "Vậy mà chàng cũng yên tâm."
"Tuổi tác của nàng cũng không nhỏ nữa rồi, từ nhỏ đã đi theo đại ca vào Nam ra Bắc, rất nhiều chuyện cũng biết nên xử lý như thế nào, một mình đi ra ngoài thì không có vấn đề gì."
Bạch Thạch Đường giải thích với Tô Mộc Lam: "Không cần phải quá mức lo lắng."
"Ừm." Tô Mộc Lam gật đầu: "Rau thơm phát triển cũng vừa được rồi, giữa trưa liền làm canh thịt viên ăn đi, bỏ thêm rau thơm thì càng thêm ngon."
"Được, vậy ta đi băm thịt để lát nữa còn nhồi viên." Bạch Thạch Đường đồng ý.
Tuy rằng trong nhà bây giờ có Lý thị và Hứa thị làm được rất nhiều việc, nhưng công việc như này thì Bạch Thạch Đường cũng vẫn nguyện ý tự mình làm.
Nhất là có thể làm cùng với Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam thấy vậy liền mím môi nở nụ cười, vén tóc hai bên tai lên.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Phùng thị mang theo Bạch Vĩnh Lạc đến chơi.
"Không phải hôm qua tẩu nói là hôm nay phải cùng Kim Bắc đưa đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ chơi sao, ta còn tưởng rằng tẩu sẽ ở lại đến khi trời tối đen mới trở về đấy, thế mà kết quả là tẩu lại trở về sớm như vậy." Tô Mộc Lam cầm túi thơm mà Bạch Trúc Diệp thêu để chơi với Bạch Vĩnh Lạc.
"Đâu phải là trở về sớm, mà là căn bản không có đi." Phùng thị bất đắc dĩ thở dài.
"Sao vậy?" Tô Mộc Lam có hơi tò mò.
"Mới vừa đi đến trên trấn thì gặp phải Quế tẩu tử đi ra từ y quán, khóc sướt mướt, nên liền tiến lên hỏi một câu, kết quả biết được Hà Mộc Lâm uống thuốc diệt chuột, đại phu trên trấn nói là người không ổn rồi, thuốc thang cũng vô dụng, đi chuẩn bị hậu sự đi."
"Quế tẩu tử không chịu, nói là đại phu không muốn trị bệnh, đang nghĩ muốn đi lên huyện thành tìm đại phu của Hồi Xuân Đường để khám, nhưng xe ngựa trên trấn thấy Hà Mộc Lâm sắp không chịu nổi rồi, nên không chịu chở đi huyện thành, sợ Hà Mộc Lâm chết ở trên xe thì về sau không có cách nào kiếm sống được."
"Quế tẩu tử không còn cách nào khác, nhìn thấy xe của nhà chúng ta liền hỏi chúng ta có thể chở tẩu ấy và Hà Mộc Lâm cùng lên Hồi Xuân Đường trên huyện thành được không."
"Mạng người quan trọng, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu, nên ta liền để Kim Bắc nhà ta chở Hà Mộc Lâm và Quế tẩu tử đi lên trên huyện thành, còn ta thì ôm đứa nhỏ tìm một xe trâu đi về nhà trước."
"Cũng vừa mới trở về ăn xong cơm trưa, liền muốn tới đây nói với ngươi chuyện này."
Nghe xong Phùng thị nói từ đầu đến đuôi câu chuyện thì Tô Mộc Lam liền nhíu mày: "Đang yên đang lành thì sao Hà Mộc Lâm lại đi uống thuốc diệt chuột?"
"Cụ thể thì ta cũng không hỏi kỹ, cũng rất buồn bực, Hà Mộc Lâm này cả ngày không đánh thì cũng mắng Quế tẩu tử, tính tình rất lớn, còn suốt ngày la hét muốn hưu bỏ Quế tẩu tử nữa, cũng không giống một người muốn chết." Sắc mặt của Phùng thị cũng hơi bất ngờ.
"Bệnh nặng trong một thời gian dài, trong lòng khó tránh khỏi có chút bị đè nén, lâu nay có lẽ vẫn luôn khó chịu nên làm ra chuyện khác thường thì cũng có thể hiểu được, chỉ là bây giờ phải chờ xem Hà Mộc Lâm này có thể cứu được hay không, lúc sau phải đến nhà Quế tẩu tử một chuyến mới được."
Nếu có thể cứu được Hà Mộc Lâm thì vốn dĩ hắn đã là một người tàn tật, bây giờ bị giày vò như vậy thì chắc chắn lại muốn bệnh nặng một hồi, hai gia đình cũng được coi là thường xuyên giao tiếp, nên đến cửa thăm người bệnh một chút.
Nếu là không cứu sống được thì Quế tẩu tử sẽ phải chuẩn bị tang sự cho Hà Mộc Lâm, đến lúc đó cũng phải đến nhà để phúng viếng.
Còn vì sao Hà Mộc Lâm lại uống thuốc diệt chuột thì đến lúc đó Quế tẩu tử cũng sẽ nói ra mọi chuyện.