"Nhưng mà, nhìn nàng có vẻ rất mệt mỏi." Bạch Thạch Đường trầm giọng nói.
"Mấy ngày nay ta vẫn luôn bận rộn chọn người đi làm lô hàng tơ lụa thô kia, lại phải quan tâm đến chuyện Linh Lung Các muốn mở rộng thêm mặt tiền một chút, nên không thể để ý đến việc trong gia đình được, vất vả cho nàng rồi."
"Bây giờ cuộc sống rất khá giả, có nhiều việc cũng không cần phải lo lắng nữa rồi nên cũng không thể nói là vất vả được." Tô Mộc Lam trả lời: "Chỉ là mấy ngày nay xem sách truyện có chút muộn mà thôi, chàng không cần lo lắng đâu."
Hơn nữa cho dù mệt mỏi như thế nào thì cũng không thể so sánh với sự vất vả lúc mới đến thế giới này, đối mặt với gia đình nghèo rớt mồng tơi, phải vắt hết óc để kiếm tiền.
Nhưng mà những lời này thì Tô Mộc Lam chỉ suy nghĩ trong lòng chứ không nói ra miệng.
Dù sao nếu nói những lời đó ra thì có vẻ như đang có ý oán giận Bạch Thạch Đường.
Mà việc Bạch Thạch Đường lúc đó cũng không ở nhà, dù có thế nào thì cũng không phải là ý định của hắn, là chuyện xảy ra có nguyên nhân cả.
Thuận miệng nói một câu vô nghĩa rồi khiến trong lòng khó xử, thì dù sao cũng mất nhiều hơn được.
Nhưng Tô Mộc Lam không nói thì trong lòng của Bạch Thạch Đường cũng có thể hiểu được, chỉ đi lấy chút nước ấm tới, ngâm khăn vào, rồi dùng khăn ấm đắp lên hai mắt của Tô Mộc Lam.
Hơi nước ấm áp phả vào khiến cho Tô Mộc Lam cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Ta đã suy nghĩ một chút thì cảm thấy trong nhà vẫn nên thuê thêm hai người đi." Bạch Thạch Đường nói: "Ta biết nàng sợ trong nhà có người ngoài thì sẽ không được tự nhiên, nên chỉ để cho bọn họ ban ngày đến giúp nàng mấy việc như giặt quần áo, nấu cơm,...….
, buổi tối sẽ không ở đây."
"Ta sẽ tìm hai người thành thật hiền lành, cũng có tuổi tác một chút, nên không cần phải dạy bảo từ đầu, nàng xem có được không?"
Tô Mộc Lam nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Chàng xem xét rồi thu xếp đi."
Nếu là trước kia thì Tô Mộc Lam cảm thấy cho dù bản thân có mệt mỏi, bận rộn một chút thì cũng không muốn trong nhà có người ngoài, để đỡ khiến bản thân lo lắng thêm chuyện khác.
Nhưng bây giờ có lẽ là con người sống thêm mỗi năm mỗi khác, đã biết thân thể này khi còn nhỏ vẫn luôn vất vả cần cù làm việc, nên bây giờ thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, vì vậy lại cảm thấy có người giúp đỡ để làm việc thì cũng tốt.
Hơn nữa, Bạch Thạch Đường đề xuất loại hình thuê người theo thời gian như vậy thì coi như cũng thuận tiện hơn.
"Được." Bạch Thạch Đường gật đầu: "Sáng mai ta sẽ đi thu xếp, chờ mấy ngày sau bận việc xong rồi thì ta cũng sẽ ở nhà nhiều hơn." "Được." Tô Mộc Lam trả lời.
Giọng nói mềm nhũn, êm ái.
Khiến cho trong lòng của Bạch Thạch Đường có chút rung động, nhìn bộ dạng ngửa mặt đắp khăn nóng của Tô Mộc Lam thì liền nhịn không được cúi đầu xuống, khẽ mổ một cái trên đôi môi hồng nhuận của nàng.
Tô Mộc Lam bất ngờ không kịp đề phòng, vươn tay nhấc khăn lên thì trùng hợp bắt gặp ánh mặt sáng rực của Bạch Thạch Đường.
"Nương tử có chuyện gì vậy?" Bạch Thạch Đường nhìn khuôn mặt có chút tức giận của Tô Mộc Lam, cười đùa hỏi.
"Đây là đương nhiên." Tô Mộc Lam cũng nghịch ngợm, một tay ôm lấy cổ của Bạch Thạch Đường, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn: "Nhưng mà việc này cần phải chậm rãi thương lượng mới được….
." "Hết thảy đều lấy ý của nương tử làm chuẩn." Bạch Thạch Đường nhẹ giọng cười.
- ----
Bạch Thạch Đường làm việc cực kì nhanh nhẹn, ở buổi chiều ngày thứ hai liền dẫn hai người phụ nhân chân tay thô kệch, khoảng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ rất hiền lành và thành thật trở về nhà.
Theo thứ tự giới thiệu là Lý thị và Hứa thị, hai người đều là người ở trên huyện thành.
Nam nhân trong nhà đều làm việc ở trong Linh Lung Các và cửa hàng son phấn, mấy đứa nhỏ trong nhà đã dần lớn lên, cha mẹ chồng cũng coi như đều còn trẻ trung khỏe mạnh, nên không cần phải ngày ngày chăm sóc, liền muốn ra ngoài kiếm chút tiền để trợ giúp gia đình.
Hai người vốn dĩ là người an phận, hơn nữa lại làm việc cho ông chủ của mình nên càng thêm chuyên tâm.