"Được." Bạch Thạch Đường cười cười, tiếp nhận bát đũa trong tay Tô Mộc Lam, tự mình mang đi nhà bếp rửa sạch, thuận tiện lại đun một nồi nước ấm, xách một ấm để ở trong phòng.
Ra cửa một chuyến, bận việc đến quá nửa đêm, nhưng sao không biết mệt chứ?
Tô Mộc Lam dùng ánh mắt liếc xéo Bạch Thạch Đường, trải chăn bịt kín mặt lại.
Bạch Thạch Đường bỡn cợt mà cười cười, thổi tắt ánh nến trên bàn.
Ngày hôm sau khi mở to mắt, Tô Mộc Lam cảm thấy cả người tựa như tan thành từng mảnh vậy.
Trong phòng đã được mang lên nước rửa mặt và các vật dụng vệ sinh cá nhân, bên ngoài mùi thức ăn cũng len lỏi bay vào trong phòng.
Thấy Bạch Thạch Đường đã làm tốt hết thảy, Tô Mộc Lam vội vàng rời khỏi giường, giúp đỡ bày cơm, sau đó gọi bọn nhỏ cùng nhau ra ăn cơm.
"Cha, sao cha lại bày thêm một bộ chén đũa?" Bạch Lập Hạ thử dò hỏi.
Tối hôm qua, Vạn Tân Nguyệt dặn đi dặn lại ba người bọn họ, bảo ba người bọn họ nhất định phải tạm thời bảo mật chuyện nàng tới nơi này, chờ thật sự không giấu được thì hãy nói.
Nhưng hiện tại đến giờ ăn cơm sáng, Bạch Thạch Đường lại mang lên sáu bộ bát đũa, lập tức hai mặt nhìn nhau.
Tô Mộc Lam thỏa dài trong lòng.
Tối hôm qua Bạch Thạch Đường trở về nhà nhưng không hỏi cái gì, nàng cũng chưa nói điều gì cả.
Tô Mộc Lam chỉ nghĩ là lúc ấy Bạch Thạch Đường trở về quá mệt mỏi, trời lại quá muộn, không chú ý tới, hiện tại xem ra, có lẽ là cảm thấy ngày hôm qua hơi muộn rồi, nên không muốn lộ ra mà thôi.
Quả nhiên là không thể gạt được……
Tô Mộc Lam yên lặng thắp một nén nhang trong lòng cho Vạn Tân Nguyệt, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu lộ ra điều gì, chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bưng chén, cầm chiếc đũa, gắp một miếng rau trộn váng đậu phụ, nhai kỹ nuốt chậm.
Bạch Thạch Đường không lập tức trả lời Bạch Lập Hạ, ngược lại hướng tới phòng cho khách hô một tiếng, "Nếu không ra, cháu sẽ không có phần cơm sáng đâu."
Vạn Tân Nguyệt vẫn luôn đứng chôn chân tại cửa, từ khe cửa nhìn động tĩnh ở bên ngoài, tự hỏi nên lấy phương thức gì để lên sân khấu, lúc này nghe được giọng nói của Bạch Thạch Đường, đột nhiên thấy xấu hổ, sau khi suy nghĩ mất một lúc, chỉ có thể đẩy cửa ra ngoài, ngượng ngùng mà đi ra.
"Tứ thúc thúc……"
Vạn Tân Nguyệt gãi gãi lỗ tai, "Sao thúc biết cháu ở chỗ này?"
Bạch Thạch Đường không đáp lại câu hỏi, chỉ gắp một quả trứng luộc cho vào bát của Tô Mộc Lam.
Để tránh cho việc nàng không dùng được chiếc đũa để kẹp, hắn bẻ đôi quả trứng để lòng trắng cùng lòng đỏ trứng thành hai nửa, trộn vào cháo hạt kê trong bát của nàng.
"Cháu buộc con ngựa to như vậy ở chuồng bò, ta cảm thấy, chỉ cần không mù, đều có thể phát hiện ra được." khuôn mặt của Bạch Thạch Đường không cảm xúc nói.
Vạn Tân Nguyệt, "……" Lại quên mất vụ này.
"Đây không phải là nghĩ tạo một niềm vui bất ngờ cho tứ thúc thúc và tứ thẩm thẩm hay sao." khuôn mặt Vạn Tân Nguyệt tràn đầy vẻ lấy lòng và nịnh bợ cười, "Tại cháu nghĩ tứ thúc thúc về nhà lâu như vậy, đám người cha cháu cũng rất nhớ nhung, cho nên cháu thay bọn họ đến xem tứ thúc thúc cùng tứ thẩm thẩm, cũng để bọn họ an tâm mà."
"Cháu chạy trốn khỏi hôn sự phải không?" Bạch Thạch Đường liếc Vạn Tân Nguyệt một cái, nói.
Lời nói vừa thốt ra, Vạn Tân Nguyệt lập tức sửng sốt.
Ngay cả Tô Mộc Lam đều kinh ngạc mà nhìn Bạch Thạch Đường một cái.
Tên này lợi hại thật, liếc mắt một cái đã nhìn thấu chuyện.
Nàng cũng chỉ có thể đoán được Vạn Tân Nguyệt là từ trong nhà lẻn đi, Bạch Thạch Đường lại lập tức liền nhìn ra được Vạn Tân Nguyệt là vì không hài lòng hôn sự mà chạy ra.
Chà chà…
Vạn Tân Nguyệt vốn còn nghĩ cách che giấu, thấy Bạch Thạch Đường nói như vậy, lập tức khuôn mặt như cà tím bị sương táp vào, cả người trở nên uể oải, nói chuyện đều hữu khí vô lực, "Tứ thúc thúc đã phát hiện ra sao?"
Không mù đều có thể nhìn thấy được.