Sau đó con bé đi ra bên ngoài dắt con ngựa vào, buộc ở bên trong chuồng bò, cho một ít cỏ khô và đậu đen, múc một ít nước cám cho vào máng ăn, lúc này mới tiếp tục đi ăn điểm tâm.
Vừa ăn vừa khen không dứt miệng.
Tô Mộc Lam lại đun thêm một ấm nước, để thuận tiện cho Vạn Tân Nguyệt lát nữa khát thì có nước uống, còn chính mình lại thu gom đám thịt dê đã thái kia lại, để ở trong nồi, thả các loại nguyên liệu vào, nấu trên lửa lớn, đến khi sôi thì cho nhỏ lửa hầm từ từ.
Khi mặt trời lặn xuống phía tây, Bạch Lập Hạ, Cố Vân Khê cùng Bạch Trúc Diệp trở về từ lớp học trong tộc, khi nhìn thấy Vạn Tân Nguyệt trong nhà, đầu tiên là câu nệ và tò mò, thấy Vạn Tân Nguyệt là một mình tới, lại cùng thế hệ với bọn họ, hơn nữa tuổi tác không lớn, rất nhanh cùng hòa vào một chỗ.
Chơi nhảy dây trong sân, đá cầu, quay cuồng chơi đùa với nhau.
Buổi tối, sau khi mỗi người ăn một bát cơm nóng hổi kèm với thịt dê hầm thơm ngát tuyệt hảo thì lại tụ vào một chỗ với nhau bên ánh nến chơi trò đuổi bắt, ** cho đến khi chơi mệt nhoài thì mới từng người đi nghỉ ngơi.
Trong nhà còn dư phòng cho khách, Tô Mộc Lam dọn dẹp một chút, tạm thời thu xếp làm chỗ ở cho Vạn Tân Nguyệt.
Vạn Tân Nguyệt không kém chọn giường đệm, dường như vừ nằm xuống nhắm mắt ngủ, Tô Mộc Lam thấy thế, giúp con bé thổi tắt ánh nến, đóng cửa lại.
Sau khi xem xét kiểm tra cửa nhà và các cửa sổ ở trong viện một lượt, lúc này Tô Mộc Lam mới trở về phòng của chính mình.
Bởi vì nhớ tối hôm nay Bạch Thạch Đường sẽ trở về, cho nên Tô Mộc Lam cũng không buồn ngủ gì, chỉ dựa vào gối đầu xem thoại bản, ngẫu nhiên uống một ngụm trà đặc, để tinh thần mình luôn giữ được tỉnh táo.
Có điều dù đã cố ý giữ tinh thần tỉnh táo, song thói quen sinh hoạt như đồng hồ sinh học, mặc dù trong tay Tô Mộc Lam cầm thoại bản, nhưng mí mắt lại là liên tiếp đánh nhau, cuối cùng mơ mơ màng màng mà ngủ.
Nửa đêm, Tô Mộc Lam mơ hồ nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, ngay sau đó cảm thấy mu bàn tay bị một thứ lạnh lẽo xẹt qua.
Nàng mở to mắt, thấy Bạch Thạch Đường mang theo một chút buồn ngủ trên mặt, cả người tỏa ra hơi lạnh.
"Tỉnh rồi à?" Bạch Thạch Đường đưa tay lên miệng mình hà hơi cho ấm, sau đó lại chà xát tay với nhau, để cho ngón tay càng thêm ấm áp hơn một chút, lúc này mới lại cầm lấy cánh tay Tô Mộc Lam một lần nữa, thả tay nàng vào trong chăn, "Thấy nàng ngủ say bị hở cánh tay ra ngoài, muốn giúp nàng cho vào trong chăn, kết quả tay lạnh, đánh thức nàng rồi."
"Không sao cả, vốn cũng không định ngủ, kết quả không thức nổi." Tô Mộc Lam ngồi dậy, cầm áo ngoài khoác tạm ở trên người, "Đói bụng rồi nhỉ, buổi tối hầm thịt dê, ta đi nấu cho chàng một bát mì thịt dê để chàng ăn nhé."
"Để ta tự làm, nàng ngủ một lát đi." Bạch Thạch Đường ngăn cản nàng, "Bên ngoài trời rất lạnh, ta đi tới nhà bếp tự mình nấu, tiện thể cũng sưởi ấm một chút"
Đêm khuya sương càng lạnh, trên người hắn quả thực tỏa ra khí lạnh căm căm.
"Chàng sưởi ấm thì sưởi ấm, ta nấu mì cho chàng thì kệ ta." Tô Mộc Lam kiên trì mặc thêm quần áo, đi cầm mì sợi, lại múc thịt dê từ trong ấm sành được đậy kín kia ra, để lên bếp lò đun nóng lên.
Bên trong có táo tàu và một ít nước, khi bỏ mì sợi vào nấu, nàng cho thêm nước vào, bên cạnh đó lại cho thêm rau chân vịt mới hái lúc ban ngày, sau khi nấu chín thì cùng vớt hết vào trong bát, lại tưới nước canh thịt dê đã nóng già vào.
Khi nấu mì sợ một chén mì này không đủ để Bạch Thạch Đường ăn, nàng lại hâm nóng hai cái bánh bột ngô được làm lúc tối lên.
Để bánh bột ngô ở trên bếp, hong lớp vỏ vàng và giòn xốp củ bánh, sau đó ăn cùng với mì sợi.
Chờ sau khi bưng mì sợi đi vào trong nhà chính, Tô Mộc Lam lại đun một ấm nước nóng, pha một ly trà hoa quế.
Canh mì thịt dê tuy ăn ngon, nhưng khi hầm rốt cuộc bỏ thêm không ít nguyên liệu vào.