"Chẳng qua từ trong nhà đi ra, thật sự không thể nghĩ được nên đi đến chỗ nào, nghĩ đi nghĩ lại, cháu đành phải tới tìm tứ thúc thúc cùng tứ thẩm thẩm."
"Tứ thúc thúc cùng tứ thẩm thẩm cách xa nhà cháu, trong một chốc một lát cha cháu sẽ không thể tìm được nơi này, hơn nữa cha cháu cực kì coi trọng tứ thúc thúc, chỉ cần tứ thúc thúc giúp cháu nói chuyện, cha cháu nhất định sẽ cẩn thận suy nghĩ một chút."
"Cho nên, tứ thẩm thẩm …"
Vạn Tân Nguyệt ngước đôi mắt tràn đầy vẻ đáng thương lên nói "Thẩm giúp cháu một tay, để cháu ở tạm trong nhà một khoảng thời gian ngắn, đừng để cha cháu bắt cháu về gả cho đại công tử nhà tri phủ kia, cháu cảm kích thẩm cả đời …"
Tô Mộc Lam nghe xong từ đầu đến cuối chuyện, trong lòng dâng lên nỗi phức tạp.
Thời đại này chú ý lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, chú ý hai bên thích hợp môn đăng hộ đối hai bên, chỉ dừng nhất một điều không hề đề cập đến đó là lưỡng tình tương duyệt hay không, đối với người trong cuộc mà nói, đúng là không tốt chút nào.
Nếu sau hôn nhân có thể yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, lâu ngày sinh tình, hai bên có thể phu thê tình thâm thì còn tốt, chỉ sợ nhìn nhau không vừa mắt, trong nhà suốt ngày gà bay chó sủa thì quãng đời còn lại sau này sẽ phải trả giá.
Về phương diện tình cảm, Tô Mộc Lam đồng tình và thấu hiểu chuyện Vạn Tân Nguyệt lấy phương thức rời nhà trốn đi để đối kháng việc bị sắp xếp hôn sự.
Nhưng về mặt lý trí mà nói, nàng chỉ là một vị tứ thẩm thẩm của Vạn Tân Nguyệt, lại không phải là ruột thịt trong nhà, không có cách nào làm chủ được, thậm chí không thể đưa ra phát biểu đánh giá.
Đây là thân thích bên phía Bạch Thạch Đường, Bạch Thạch Đường cũng hiểu biết Vạn Bằng Vân, sau khi hắn trở về hỏi một câu rồi xem hắn quyết định thế nào mới là phương pháp xử lý thích hợp.
"Việc này, tứ thẩm thẩm có thể hiểu…" Tô Mộc Lam hạ giọng nói, "Có điều chuyện này vẫn phải chờ tứ thúc thúc cháu đưa ra quyết định mới được."
"Đã về đến nhà này rồi thì cháu cứ tạm ở đây đã, chờ đến buổi tối tứ thúc thúc cháu trở về, đến lúc đó cháu nói một câu với tứ thúc thúc cháu về chuyện này, xem thúc cháu nói thế nào."
Vạn Tân Nguyệt nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Thế cũng được."
"Có điều tứ thẩm thẩm, có thể tạm thời đừng nói cho tứ thúc thúc cháu biết chuyện này có được hay không, để cháu tạm ở chỗ này vài ngày, không thèm lo lắng nghĩ đến chuyện kia nữa, chờ hai ngày sau tâm trạng thoải mái thì sẽ nói cho tứ thúc thúc, được không?"
Với tính tình của Bạch Thạch Đường cùng với tình trạng ngày thường vô cùng tôn trọng đối với Vạn Bằng Vân mà nói, chuyện này nói cho hắn biết, nhất định hắn sẽ thuyết giáo đối với nàng một phen, sau đó sai người truyền tin tới nhà, để trong nhà phái người tới đón nàng.
Tưởng tượng đến việc vừa mới thoát khỏi trong nhà đã bị đưa trở về, Vạn Tân Nguyệt liền vô cùng buồn bực.
Thật vất vả mới lẻn chạy đi được, dù gì cũng phải được thoải mái dễ chịu trong hai ngày, nếu sớm muộn gì cũng bị đưa trở về thì có thể đùn đẩy được thì đẩy.
Tô Mộc Lam suy nghĩ một hồi lâu rồi nói, "Ta chỉ có thể bảo đảm ta không chủ động nói chuyện của cháu."
Còn về phần Bạch Thạch Đường có thể nhìn ra hay không thì khó mà nói được.
"Như thế là đủ rồi, tứ thẩm thẩm thật tốt, đẹp người đẹp nết!" Vạn Tân Nguyệt thấy thế liền vui mừng khôn xiết, ôm cánh tay Tô Mộc Lam lay lay làm nũng.
Tô Mộc Lam bị sự hoạt bát vô cùng của Vạn Tân Nguyệt chọc cho bật cười, nàng nói, "con ngựa đứng ở trước cửa kia dắt vào cho nó ăn cỏ khô nhé?"
Nếu con bé đi từ buổi sáng đến bây giờ chưa được ăn cơ thì có lẽ con ngựa cũng chạy không dừng vó ở trên đường, con ngựa cũng vừa mệt vừa khát lại đói bụng, phải cho nó ăn uống tử tế mới được.
"Để cháu làm là được." Vạn Tân Nguyệt cầm bánh đậu phộng mới ăn được một nửa trong tay nhét vào miệng.