"Thật sự không cần." Bạch Thạch Đường đỡ đỡ trán, "Có kẽ nàng không hiểu tính tình của Tằng chưởng quầy kia, nếu nhận ra được nàng có hứng thú nghe dù chỉ một chút thì hắn có thể nói từ bây giờ đến sáng ngày mai, trên đường không ăn cơm và ngủ nghỉ."
Cho nên chuyện này, trực tiếp đình chỉ, không thể cho đối phương bất cứ một chút hy vọng nào.
Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười, lại cầm một quả nho cho vào miệng.
Quả nho này ăn thật sự rất ngon, vả lại lúc này Bạch Thạch Đường mua nho từ huyện thành về chính là nho của vụ cuối cùng trong năm, sau này bởi vì thời tiết nên sẽ không được ăn, Tô Mộc Lam liền tiếp đón bọn nhỏ tới để ăn một ít.
Bạch Thạch Đường thấy thế, lấy hai xâu nho từ đĩa nho to kia ra, gác sang đĩa nhỏ tiểu nói, "Cái này ta để ở trong phòng, buổi tối khi nào nàng đọc sách thì ăn." Đây là quan tâm nàng.
Tô Mộc Lam không ngăn cản lại, lúc này cũng không hề ăn quả nho nữa, chỉ tiếp đón bọn nhỏ tới ăn.
Bọn nhỏ chơi nhảy dây cũng hơi mệt mỏi, giọng nói cảm thấy hơi khát, thấy nơi này có nước trà, có trái cây, liền nhanh chóng rửa ráy tay sạch sẽ, sau đó bước tới uống trà ăn trái cây.
Bạch Thạch Đường thấy thế, lại rót một ấm nước, đặt lên trên bếp than để đun lên.
Còn Tô Mộc Lam thì đi xem đậu đỏ ngâm ở bên cạnh đã được chưa, chờ lát nữa định cho vào nồi hấp đậu đỏ, nghiền đậu đỏ làm nhân bánh trung thu da tuyết.
Tới gần mười lăm tháng tám, con gái đều phải về nhà mẹ đẻ thăm người thân, muốn mua thịt, đồ ăn, điểm tâm mang trở về, cho nên lúc này trên thị trấn rất nhộn nhịp.
Đặc biệt là hai cửa hàng Lưu Ký và Ngô Ký, bận đến túi bụi.
Bên trong cửa hàng bận rộn, Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị hơn nữa cả tiểu nhị cũng đều lo liệu không hết quá nhiều việc, Tống thị thấy thế, cũng tới hỗ trợ.
Bận cả ngày đến khi trời tối mịt.
Chờ đến khi cửa hàng hoàn toàn đóng cửa, bảo tiểu nhị trở về nghỉ ngơi, ba người Ngô Trác Viễn đều mệt như muốn rụng rời tay chân.
"Đều bận việc một ngày, ta thấy buổi tối hai con đừng trở về sửa soạn nấu cơm, đến cửa hàng bên kia mua một ít đồ ăn sẵn, trở về ta nấu vội cháo bột bắp, ăn tạm ở nhà, sau đó các con đưa bọn nhỏ trở về ngủ."
Tống thị đề nghị, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị cũng cảm thấy ổn, liền cùng nhau khóa kỹ cửa của cửa hàng, đến quán rượu bên cạnh sai tiểu nhị đóng gói vài món thức ăn, lại đến cửa hàng bánh nướng ở một bên kia mua mấy cái bánh nướng.
Lúc về đến nhà, thấy đèn đuốc trong viện sáng trưng.
"Lão già chết tiệt này, cuối cùng cũng chịu ngồi dậy." Tống thị lẩm bẩm một câu.
Tự lần trước Tống thị mạnh mẽ quát lớn Ngụy Đại Hữu một hồi, có lẽ Ngụy Đại Hữu nghe lọt được vào tai, cho nên cũng không hề động một tí lại gọi Ngụy thị và Ngô Trác Viễn, cũng không hề thay đổi cách thức làm khó xử người khác.
Chẳng qua khuôn mặt vẫn rất lạnh, ngày thường cũng không nói nhiều, suốt ngày nằm ở trên giường, gọi hắn ra ăn cơm thì ra ăn, không gọi hắn ra ăn cơm thì sẽ đợi, việc trong nhà tuyệt đối sẽ không vươn tay tới, kể cả hỗ trợ một tay.
Lấy ví dụ như hiện tại, trước ngày mười lăm tháng tám, là thời điểm mà bên trong cửa hàng bận rộn nhất, Ngụy Đại Hữu cũng không nỡ rời khỏi giường để phụ giúp một chút.
Nhìn chính mình, con gái và con rể đều mệt không thở nổi, trong lòng Tống thị hơi mất hứng một chút, khi vào sân cũng không kêu Ngụy Đại Hữu một tiếng, chỉ xắn tay áo chuẩn bị đi vào nhà bếp nấu một ít cháo bột bắp.
Kết quả còn chưa bước vào nhà bếp, Ngụy Đại Hữu đã đứng ở cửa nhà chính hô một câu, "Đã về rồi à?"
"Đã về thì nhanh vào trong nhà ăn cơm, các ngươi cũng thật là, trở về muộn như vậy, không biết đói đến hoa mắt chóng mặt à?"
Tống thị vừa nghe thấy Ngụy Đại Hữu đứng đó oán trách bọn họ trở về muộn, lập tức hơi sốt ruột.