Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 75: Đồ lòng heo




Người phụ nữ nói dong dài, nói một hồi lâu mới xong.

Tô Mộc Lam đáp lại mấy câu, có người lại mua cơm cháy, bèn bận đi mời chào.

Hai cái sọt tre, bởi vì người đến mua đồ không ngớt, rất nhanh biến thành trống không, chỉ còn sót lại một núm cơm cháy nhỏ.

Tô Mộc Lam suy nghĩ, nhét một nắm cho Bạch Lập Hạ, còn lại thì đem cho Ngô Điền Phúc, “Còn lại không nhiều, không đủ bán, cầm về nhà cho đám trẻ ăn đi.”

Ngô Điền Phúc thấy Bạch Lập Hạ đã bắt đầu dọn dẹp sọt tre trống rỗng, mỉm cười, “Vậy ta cũng đành mặt dày nhận vậy, trong nhà mới phát hành thêm một chút đậu phụ lông, đợi ta lần sau đem lại cho người, ngươi thử xem.”

“Được rồi, thứ này rất hiếm, có thể ăn tươi.” Tô Mộc Lam biết độ ngon của đậu phụ lông, vì vậy cười đáp lại.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam biết mùi vị tuyệt vời của món đậu phụ lông này, nụ cười trên mặt của Ngô Điền Phúc càng hiện rõ, “Vậy lần sau đi chợ ta sẽ mang cho ngươi.”

Nói vài câu, mắt thấy đã không còn sớm, Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Lập Hạ cõng theo sọt tre trống rỗng đi mua gạo, rồi sau đó đi cửa tiệm thịt.

Mua một miếng thịt heo, nhưng lần này Tô Mộc Lam không mua thịt ba chỉ, mà là mua một miếng thịt nạc, thấy thau bên cạnh lại để lòng heo, hỏi, “Gan heo này bán thế nào?”

“Gan heo không bán lẻ, ngươi nếu như muốn thì phải mua cả bộ mới được, ta tính cho ngươi rẻ xíu, mười ba văn tiền là được.” Người chủ bán thịt heo nói.

Sau khi nghĩ xong, lại nói, “Đây cũng sắp trưa rồi, như vậy đi, mười văn tiền ngươi lấy đi, cũng xem như cho ta dọn một chỗ trống.

Bộ đồ lòng heo không dễ chế biến, chưa kể nặng mùi, nấu nướng phải tốn rất nhiều gia vị, các loại gia vị nấu ăn không hề rẻ, có thể cuối cùng hợp lại có khi còn mắc hơn một chút so với việc mua gà, vịt, cá.

Vì vậy, nếu như không đặc biệt thích món này, bình thường đều sẽ không mua đồ lòng ăn.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, đồ lòng heo không hề đắt, hơn nữa bởi vì sợ bán không được đồ khác, sẽ không tùy tiện bán lẻ, có thể nói cái giá này thậm chí so với Tô Mộc Lam tưởng tượng còn có chút rẻ hơn.

Chỉ là đồ rẻ thì rẻ thật, thời đại này không có tủ lạnh có thể trữ bảo quản đồ, thời tiết nóng, mua về sợ chỉ có thể bỏ vào không khí mà bảo quản.

“Người trong nhà ta không nhiều, một bộ lòng heo mua về sợ ăn không hết, ta chỉ mua lẻ cái gan này, ta cho ngươi bốn văn tiền, được không?” Tô Mộc Lam nói.

“Cái này không được, cái gan này bán đi rồi, bộ lòng heo này không còn là một bộ nữa, còn dư lại ta lại phải bán chậm.” Người bán thịt lắc đầu.

“Ngươi xem, vẫn còn có tim, ruột non, phổi, còn nhiều thứ như vậy, nếu không phải là một nhà rất lớn, ăn cũng không ăn hết, mười ba văn tiền mua về nhà thì lãng phí, ngươi chi bằng xẻ đồ ra bán, bán bốn văn như vậy, cộng vào là mười mấy văn, chưa kể bán tốt hơn một bộ, tiền bán được còn nhiều hơn.”

Tô Mộc Lam thuyết phục, “Mùa hè nóng như vậy, ngươi nếu như bán không ra, một bộ đồ lòng heo này phải lãng phí đi rồi, không bằng xẻ ra bán, có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nếu như còn sót lại một chút, ngươi trước đó cũng mua hết bộn tiền, chí ít cũng bảo vệ được tiền vốn, tệ nhất cũng chỉ có thể thâm hụt chút ít, cũng ném bỏ đi ít hơn mấy bộ đồ lòng.

Người bán thịt nhìn Tô Mộc Lam, cúi đầu nghĩ một hồi lâu, nhìn mặt trời dần dần lên cao, lại nhìn người ở trong phiên chợ dần ít đi, chân mày nhăn rồi lại nhăn, cuối cùng cắn chặt răng.