(*Versailles là một cách nói phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc hiện nay, nó dùng để chỉ loại người thích sử dụng sự mỉa mai để thể hiện sự quý phái đặc biệt và sự cao cấp của họ.
Thực tế, Versailles ban đầu có nguồn gốc từ người Nhật. Trong truyện tranh "Rose of Versailles" kể về cuộc sống của các quý tộc trong Cung điện Versailles ở Pháp vào cuối thế kỷ 18. Nhưng bây giờ từ Versailles được dùng để chế nhạo những người cảm thấy bản thân cao cấp, quý phái.)
Sau đó liền kéo bọn Bạch Lập Hạ cùng đi ra sân để nhảy dây.
Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu ở hai đầu quay dây thừng, còn Cố Vân Khê và Bạch Trúc Diệp thì theo chiều quay của dây thừng tiến vào trong, nhảy nhót giống như con bướm nhỏ.
Tô Mộc Lam nhìn cảnh tượng này thì liền mỉm cười.
Lúc trước thấy Bạch Trúc Diệp thêu thùa đến mê mệt thì nàng cũng đã thường xuyên nhắc nhở cô bé rồi, nhưng Bạch Trúc Diệp thật sự vô cùng yêu thích việc may vá nên Tô Mộc Lam nghĩ mãi vẫn chưa tìm được biện pháp tốt.
Bây giờ thì chỉ cần vấn đề có thể cao hơn hay không liền lập tức khiến cho Bạch Trúc Diệp buông xuống kim thêu trong tay.
Từ đó có thể thấy được, khi giải quyết mọi chuyện thì vẫn nên tìm được điểm quan trọng mới được.
Có vẻ như việc giáo dục mấy đứa nhỏ sau này vẫn cần phải quan sát tỉ mỉ hơn một chút, người với người đều khác nhau, phải vận dụng trí não cho việc này mới có thể có hiệu quả.
Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam ngồi dưới giàn nho nhìn bọn nhỏ chơi đùa nên liền bưng một ấm trà tới, rót cho Tô Mộc Lam một chén, sau đó lại mang tới một ít nho và lê đã rửa sạch.
"Không phải chàng đi lều nấm tìm Tằng chưởng quầy hay sao, nhanh như vậy đã về rồi hả?"
Tô Mộc Lam lấy một quả nho bỏ vào miệng.
Quả nho rất lớn, được Bạch Thạch Đường mua về khi đi lên huyện thành, da mỏng nước nhiều, cắn một ngụm là trong miệng tràn đầy sự ngọt ngào.
"Tằng chưởng quầy càu nhàu quá nhiều, ta nghe không nổi nữa nên liền trở về trước." Bạch Thạch Đường nói.
"Càu nhàu?" Tô Mộc Lam có hơi ngạc nhiên: "Là có chuyện gì bên lều nấm sao?"
Tằng Chính Nghiệp bây giờ đã chuyển cả gia đình đến huyện thành sinh sống, nhưng hắn vẫn thường xuyên phải ở lại thôn để xử lý chuyện của lều nấm, nên cũng coi như một nửba người của thôn Bạch gia rồi.
Và người của thôn Bạch gia bởi vì đã học được kỹ thuật gieo trồng nấm, nên bất cứ ai làm việc ở trong lều nấm thì cũng kiếm được không ít tiền, không đến mức rất giàu có nhưng mỗi ngày cũng có đủ tiền để mua thịt ăn, nên mọi người cũng vô cùng tôn trọng Tằng Chính Nghiệp.
Tô Mộc Lam có chút nghĩ không ra là có chuyện gì có thể khiến cho Tằng Chính Nghiệp càu nhàu.
Nhưng nếu đã càu nhàu thì chắc hẳn là có chuyện không hài lòng rồi, dù sao lúc trước khi Tằng Chính Nghiệp chuyển đến nơi này thì cũng là bởi vì có thể hợp tác được với thôn Bạch gia, nếu bây giờ thật sự có tranh cãi xảy ra….
Sắc mặt của Tô Mộc Lam lúc này tràn đầy lo lắng.
"Nếu nói về chuyện này thì coi như là cũng có việc."
Bạch Thạch Đường uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Nói ta tìm thương nhân mua nấm khô cho hắn đòi mua quá nhiều hàng, chỗ nấm mà hắn trồng không đủ, cũng không phơi khô nhiều như vậy được, khiến cho hắn nhìn thấy một đống tiền bạc mà lại không thể đi kiếm, nên trong lòng đang vô cùng khó chịu…."
"Còn nói là bây giờ người trong thôn Bạch gia học gieo trồng nấm vừa nhanh vừa tốt, khiến cho tiểu nhị mà hắn mang tới thường xuyên không còn việc để làm, mỗi ngày đều được người của thôn Bạch gia chăm sóc tận tình, như vậy thì chỉ sợ sau này mấy tên tiểu nhị sẽ bị dưỡng thành một đống tật xấu."
"Sau đó lại lải nhải những tiểu nhị mà hắn mang theo đều là thanh niên trẻ tuổi, có lẽ sẽ có thể sinh sống an ổn ở thôn Bạch gia, về sau cũng có thể được gia tộc Bạch gia chăm sóc một chút, muốn ở trong thôn tìm vài mảnh đất để xây phòng ở, thì kết quả Bạch Kim Bắc lập tức không nói hai lời liền lấy ra vài mẫu đất để cho mọi người tùy tiện chọn, bây giờ đang buồn phiền không biết nên chọn chỗ nào."
Tô Mộc Lam: "…."
Đây đâu phải là càu nhàu, đây là đang Versailles quy mô lớn rồi!
Không nghĩ đến bình thường nhìn Tằng Chính Nghiệp vô cùng chững chạc như vậy mà lại là một người thích thể hiện như thế.
"Nếu là càu nhàu như vậy thì có thể nghe nhiều hơn một chút." Tô Mộc Lam trêu ghẹo.