“Bỏng ngô thì có, lần này còn làm chút cơm cháy đến bán, ăn vào giòn béo, hay là lấy chút cơm cháy, đám trẻ chắc là cũng sẽ thích ăn, giá cả cũng không đắt, một văn tiền hai lạng.”
“Được, vậy ngươi cho ta chút bỏng ngô rồi lại lấy hai lạng cơm cháy để đám trẻ thử xem.” Ngô Điền Phúc nói.
“Được.” Tô Mộc Lam đáp lời, thuận lợi múc một gáo bỏng ngô, cân cơm cháy, cho Ngô Điền Phúc, “Hai thứ đồ này ngon thì ngon rồi, nhưng Ngô thúc cũng đừng thấy vậy, ít nhiều gì cũng có chút nóng, về đừng để đám trẻ một lần ăn quá nhiều, đừng đến lúc đó tích trong bụng, uống nhiều nước hơn, đừng để nóng lên.”
“May là có ngươi nhắc nhở, nếu không ta thật sự không nghĩ đến chuyện này, về phải canh chừng hai đứa nhỏ trong nhà, không thể ăn quá nhiều mới được.”
Ngô Điền Phúc cầm chắc bỏng ngô và cơm cháy, trả tiền, lại cắt miếng đậu phụ cho Tô Mộc Lam, “Đem về nhà buổi trưa chiên đậu phụ ăn.”
Thấy Tô Mộc Lan có chút do dự, Ngô Điền Phúc không do dự cầm đậu phụ qua, lấy mảnh vải trong sọt tre bọc đậu phụ lại, “Đừng nghĩ ta ở tuổi này không nhìn ra, cơm cháy này củba người trọng lượng nhiều hơn một chút, khoai lang sấy dẻo lần trước cũng vậy.”
“Ngươi đừng quên ta ở thị trấn bán đậu phụ đã bán hơn 10 năm rồi, mấy cân mấy lạng này, dùng tay ước lượng, thì đều biết ngay, muốn giấu ta nhưng đã không thành.”
“Được rồi, ta thấy đồ của ngươi cũng không còn nhiều, nhanh chóng bán hết về nhà đi, mặt trời sắp lớn ra rồi, ta buôn bán hôm nay cũng tốt, đợi một lát cũng sớm dọn đồ đi về nhà sớm chút, buổi trưa còn phải về làm cơm.”
Ngô Điền Phúc nói vậy, bèn về sạp hàng của mình.
Tô Mộc Lam chỉ có thể cười đáp lại hai câu, lấy miếng đậu phụ đó nhận vào, ánh mắt thấy Bạch Lập Hạ đang nhìn chằm chằm vào Ngô
Điền Phúc, mỉm cười, “Sao vậy?”
“Con đang nghĩ....”
Bạch Lập Hạ sờ vào tai, “Ngô thúc công khá vất vả, hai sọt đậu phụ lớn như vậy cùng với đậu nữa, cõng đến thị trấn không dễ dàng, buổi trưa còn phải về làm cơm, nghe ý kia, trong nhà còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ?”
“Đúng vậy, khá vất vả....”
Tô Mộc Lam đơ ra một lúc, lại nhìn Ngô Điền Phúc một cái.
Hình như có gì đó không đúng lắm.
Phải bán đậu phụ, phải làm cơm, còn phải chăm sóc đám trẻ, mà lúc nãy nghe Ngô Điền Phúc nói chuyện, hình như chăm sóc đám nhóc đều là ông tự lực làm, không hề có người khác giúp đỡ ông.
Không lẽ nào, cả một nhà, chỉ có ông là người lớn?
“Ngô đại ca này, là một người mệnh khổ mà.”
Một người bên cạnh bán đào, là một người phụ nữ trung niên khoảng hơn 30 tuổi dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của Tô Mộc Lan, giải thích nói: “Huynh ấy và tôi ở kế làng nhau, nhà cũng tính là gần nhau, nên biết một số chuyện nhà huynh ấy.
Khi Ngô đại ca còn trẻ, vợ vì sinh đứa bé ra mà chảy nhiều máu mất rồi, mình huynh ấy phải vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con đến lớn rồi, thì lấy vợ cho con trai, sau này có tôn tử và tôn nữ, phải nói là lúc hưởng phúc, nhưng con trai và con dâu ra đi thuyền chở hàng, gặp phải hải tặc mất đi tính mạng”.
“Bây giờ chỉ cơ duy nhất Ngô đại ca dẫn dắt cặp tôn tử và tôn nữ sống qua ngày, thấy vô cùng ảm đạm, nhưng tốt ở chỗ Ngô đại ca thể trạng vẫn tính là cường tráng, buôn bán chút đậu phụ, tiền cũng không quá thiếu hụt, cuộc sống cũng khá tốt.”
“Nhắc mới nhớ, Ngô đại ca này có một người cháu hình như đang mở một cửa tiệm trong thị trấn làm ăn, cậu ấy thường đưa Ngô đại ca đến nhà ăn tối hay gì đó...”