Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 738: Bá Lạc*




(Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.

Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài).

Sau khi biết được đã đưa lão phụ nhân thuận lợi tới nơi, lúc này Bạch Thạch Đường mới yên lòng.

Liêu chưởng quầy đang nghe đến chuyện Bạch Thạch Đường muốn mở Linh Lung Các ở phủ thành, lại muốn để hắn đi làm đại chưởng quầy thì vừa mừng vừa sợ, lại nghĩ đến việc có thể thường xuyên nhìn thấy vợ con, càng kích động xoắn xuýt tay lại với nhau.

"Chủ nhân yên tâm, cửa hàng ở phủ thành cứ giao cho ta là được, ta nhất định sẽ cố gắng xử lý tốt, bảo đảm sẽ kiếm được nhiều tiền lãi hơn so với cửa hàng bên phía huyện thành này."

Bạch Thạch Đường duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói, "Cửa hàng bên phía phủ thành kia lớn hơn so với cửa hàng bên huyện thành này, chuyện cần bận tâm tới cũng nhiều hơn, có điều đã về đến cửa nhà thì tiền công mà vẫn như trước thì không ổn lắm." "Chờ khi nào ngươi đến phủ thành bên kia xử lý Linh Lung Các, tiền công sẽ tăng thêm ba phần so với trước kia nhé."

"Đa tạ chủ nhân, đa tạ chủ nhân." Liêu chưởng quầy cuống quít nói lời cảm tạ, khuôn mặt tràn đầy cảm kích.

Bạch Thạch Đường được coi như là Bá Lạc của hắn, lại là ân nhân của hắn.

Trước kia hắn chẳng qua cũng chỉ là tiểu nhị, ở trong cửa hàng củba người ta, mặc kệ tuổi tác không nhỏ, nhưng vì lý do xuất thân nên thường xuyên bị người ta bắt nạt, càng bởi vì hắn có tài hơn người khác mà bị xa lánh.

Có một lần, một tiểu nhị nổi lên tranh chấp với hắn, vì muốn đuổi hắn ra khỏi cửa hàng liền vu khống hắn trộm bình sứ bên trong cửa hàng, bình sứ kia giá trị hai mươi lượng bạc, mặc dù hắn lấy toàn bộ gia sản ra cũng không bồi thường nổi.

Hắn liền bị chưởng quầy của cửa hàng đánh chửi một trận, thậm chí muốn lôi hắn đi diễu phố, muốn người khác nhìn hắn là kẻ ăn trộm, khi ấy chính Bạch Thạch Đường duỗi tay giúp hắn một phen.

Giúp hắn trả tiền bình sứ, sau đó cho hắn làm tiểu nhị ở bên trong cửa hàng của Bạch Thạch Đường, về sau thấy hắn làm việc kiên định nghiêm túc, nhiều lần đề bạt, cuối cùng đẩy hắn đẩy đến vị trí đại chưởng quầy như hiện tại.

Có thể nói, không có Bạch Thạch Đường thì hắn không có ngày hôm nay.

Trước mắt Bạch Thạch Đường đối xử với hắn càng ngày càng rộng lượng, lại muốn tăng thêm tiền công của hắn, trong lòng Liêu chưởng quầy càng cảm kích hơn, trong lòng hạ quyết tâm, phải chăm chỉ chịu khó làm việc cho nhà Bạch Thạch Đường hơn, kiếm thêm nhiều bạc hơn cho nhà bọn họ.

Chung quy lại một chủ nhân tốt như vậy, đáng để cho bọn họ phát đại tài mà.

Bạch Thạch Đường nói chuyện một lúc lâu với Liêu chưởng quầy, sau đó đi dạo một vòng Linh Lung Các và cửa hàng son phấn rồi mới đem đồ vật trước đó mua ở phủ thành ra, thu gom tất cả lại một chỗ để khi nào về nhà thì mang về.

Chờ đến khi về tới nhà, bọn nhỏ cũng đã tan lớp học trong tộc, thấy những đồ chơi mà chính mình chọn lựa đều được mang về liền tiến đến một chỗ cùng nhau chơi đùa, cất gọn đi.

Chờ ba người phân loại xong đồ vật của từng người thì từng người đều mang về phòng, cất giữ cẩn thận.

Hai người Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê chủ yếu là đồ ăn, đồ chơi tương đối ít, rất dễ dọn dẹp, còn về phần Bạch Trúc Diệp, lúc ấy bởi vì nhìn thấy bên phía phủ thành có rất nhiều hoa văn về thêu thùa và kiểu dáng làm quần áo nên mua rất nhiều bản vẽ về, lúc này đang cẩn thận thu dọn lại.

Tô Mộc Lam biết đồ vật của cô bé nhiều, liền bước tới hỗ trợ.

Vào phòng ở của Bạch Trúc Diệp, nhìn thấy trên hộp gương lược của cô bé có một cái khăn được gấp gọn gàng ngay ngắn, nàng nhoẻn miệng nở nụ cười, "Đây là Thanh Táo tặng cho con đúng không."

"Đúng vậy, nàng ấy tự tay thêu đó." Bạch Trúc Diệp nhoẻn miệng cười, "Nàng ấy nói tập thêu từ nửa năm trước, liền có thể đem khăn này tới cửa hàng đổi lấy tiền."

Lần này đi phủ thành, Bạch Trúc Diệp đặc biệt đi nhìn Bạch Thanh Táo, xem hiện tại cô bé ở nhà ngoại có cuộc sống như thế nào.

Từ lúc Bạch Đào Chi và Bạch Thanh Táo tới nhà ngoại, bà ngoại của hai chị em cùng hai cữu cữu biết được chuyện của Bạch Đào Chi liền đứng ra bênh vực hai cô bé.