Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 731: Tâm tưởng sự thành




"Nếu như muội hỏi đại ca, đại ca dĩ nhiên cảm thấy thái độ làm người của Cố đại nhân rất tốt, khiêm tốn lễ độ, quan tâm người dân, sau này tiền đồ nhất định sẽ sáng lạng, dối với muội ngài ấy cũng rất yêu thương, có thể nói là sự lựa chọn thích hợp nhất để làm phu quân."

"Bất quá…" Lục Cảnh Nghiễn nói, "Đây là chung thân đại cự của muội, đại ca nghĩ, vẫn là quyết định của muội quan trọng."

"Nếu như muội đồng ý, cho dù đối phương là người buôn bán nhỏ, đại ca cũng sẽ đồng ý, nhưng nếu muội không muốn, cho dù là vương công quý tộc ta cũng sẽ chướng mắt."

"Chuyện trong nhà, đại ca đã không thể giúp muội việc gì, lại còn thường xuyên gây chuyện liên lụy muội, cho nên đại ca mong quãng đời còn lại của muội có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc, suôn sẻ như ý."

Nghe xong lời Lục Cảnh Nghiễn nói, trong mắt Lục Văn Tình tràn ngập nước, hít mũi một cái, "Cảm ơn đại ca."

"Muội muội ngốc." Lục Cảnh Nghiễn gõ một cái vào trán Lục Văn Tình, "Đại ca chỉ có một người em gái là muội, đương nhiên phải yêu thương muội rồi."

"Bất quá đại ca muốn hỏi muội một chuyện, việc này ý của muội là…"

Đồng ý hay không đồng ý.

Gương mặt Lục Văn Tình đỏ lên, đem hộp gấm trong tay siết chặt, hồi lâu mới thấp giọng nói một câu, "Hôn nhân đại sự, là do cha mẹ sắp đặt, huynh trưởng như cha, hôn sự của muội, tất cả do đại ca làm chủ là tốt rồi."

Nói cách khác, Lục Văn Tình đồng ý cọc hôn sự này.

Lục Cảnh Nghiễn vốn đã xem trọng cọc hôn sự này, nghe Lục Văn Tình nói như vậy, trong lòng cũng buông lỏng, cười nói, "Vậy qua hai ngày nữa, ta liền cho người trả lời Cố đại nhân."

Cố Tu Văn ngày hôm qua mới đến cầu hôn, mặc dù hai người đồng ý cọc hôn sự này nhưng cũng không thể nhanh chóng đồng ý, phải đợi thêm hai ngày, bằng không phía nhà gái sẽ bị coi như nóng vội gả nữ nhi ra ngoài.

Đây là tập tục ngầm thừa nhận, mọi người tập mãi cũng thành thói quen.

"Đại ca nhìn rồi sắp xếp là được rồi." Gương mặt Lục Văn Tình đỏ hơn một ít, đưa hộp gấm cho người hầu để vào trong phòng nàng còn nàng thì tiếp tục ăn cơm.

"Ăn chậm một chút." Lục Cảnh Nghiễn cười cười, lại gắp cho Lục Văn Tình một miếng cá, "Ăn nhiều một chút, muội gần đây gầy đi rồi, phải hảo hảo nuôi dưỡng thật tốt."

"Ta phân phó nhà bếp, buổi tối làm dược thiện cho muội bồi bổ, muội nhớ tối về nhà ăn cơm."

"Tốt." Lục Văn Tình cười híp mắt đồng ý.

Ăn xong bữa trưa, Lục Văn Tình về viện của mình nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cũng không giống ngày thường ngủ một lúc, mà đuổi Liên Kiều xuống rồi một mình ngồi ở trong phòng.

Đem bức tranh Cố Tu Văn đưa tới lấy ra nhìn, khéo miệng Lục Văn Tình dần hiện lên ý cười.

Nếu như bàn về tướng mạo, Cố Tu Văn thân hình cao lớn, mặt mày như ngọc.

Nếu là bàn về phong thái, Cố Tu Văn càng là nhã nhặn nho nhã, cũng không thiếu phần oai phong của nam tử hán.

Còn bàn về tính tình mà nói, Cố Tu Văn tính tình ôn hòa, đối nhân xử thế càng không có gì để xoi mói…

Có thể nói, Cố Tu Văn trong mắt nàng là một phu quân đủ tiêu chuẩn.

Đặc biệt là lúc trước khi đồng hành cùng Cố Tu Văn, nàng không cẩn thận suýt chút nữa ngã nhào lên mặt đất, lại được Cố Tu Văn đỡ, Lục Văn Tình thật ra đã sớm nảy sinh một chút tình cảm với Cố Tu Văn.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Bây giờ không nghĩ tới, Cố Tu Văn lại có tình cảm với nàng, thậm chí còn tự mình đến cửa cầu thân nàng.

Vậy có thể coi là tâm tưởng sự thành đi.

Lục Văn Tình nghĩ như vậy, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ, còn cười đến mức mặt đỏ bừng, lúc này mới vỗ vỗ gò má của mình, đem bức tranh Cố Tu Văn đưa tới cẩn thận cất đi.